Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - :: Những Chuyện Buồn_Vui ::  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 22 23 24 25 26 ... 28
Send Topic In ra
:: Những Chuyện Buồn_Vui :: (Read 55250 times)
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
:: Những Chuyện Buồn_Vui ::
Reply #345 - 26. Dec 2010 , 09:29
 
NOEL năm nay tạm bình yên - sáng Philippe gọi về chúc NOEL - Chiều Thiên Kim phone :party0011:.

Đêm qua thật vui với gia đình đám cháu (tạp tàn) - Chiều 2 vợ chồng NTLT_HA đến nhà ăn NOEL. Ấy ya, 2 bữa tiệc chắc lên 2 ký rồi ....

***

Hình đêm NOEL_
24_25-
2010 tại tư gia MĐSơn


Joyeux NOEL
2010

vui vui vui

......

Smiley Smiley Smiley hoahong.gif hoahong.gif hoahong.gif hoahong.gif hoahong.gif  Smiley Smiley Smiley
...

Dì Bảy_vdn & Hương

...


...


...


...


...


...

...
Back to top
 

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: :: Những Chuyện Buồn_Vui ::
Reply #346 - 06. Jan 2011 , 10:33
 
Chị Bảy ơi,

Em cám ơn chị mang hình ảnh đêm Noel vui vẻ vào chiia sẻ, chúc tụng cả nhà.
TrÔng hình chị tươi tắn, trẻ trung em rất vui. Mấy món chị chưng đúng la` cơm tây, bày  trông đep, hấp dẫn  quá votay
Paris đỡ lạnh chưa ạ? Con gái chị đi chơi về chưa?
Em mong chị sẽ huởng một năm mới mọi sự tốt đẹp, an lành.hoahong.gif
Back to top
« Last Edit: 06. Jan 2011 , 10:40 by Đặng-Mỹ »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4031
Re: :: Những Chuyện Buồn_Vui ::
Reply #347 - 06. Jan 2011 , 21:01
 

LẤY  NGƯỜI  TRONG  MỘNG .


Nguyễn Thị Thanh Dương

       Tôi tin chắc bữa cơm chiều nay sẽ tuyệt vời với món tôm rang muối mà cả hai vợ chồng tôi đều thích, chồng tôi sẽ không thể nào ngờ nổi món này lại do chính tay tôi làm, vì từ hồi nào tới giờ, lấy nhau đã sáu, bẩy năm mà tôi có bao giờ bày đặt làm những món như thế này đâu. Ngoài món tôm rang muối, tôi còn khoe anh món dưa muối mà một người bạn thân mới chỉ dẫn, dưa muối chua, dòn và thơm mùi hành đỏ, ăn như mùi dưa Tết.

       Chồng tôi đi làm về, thay đồ, tắm rửa.Tôi hồi hộp chờ giây phút anh bước vào bàn ăn và ngạc nhiên, cô vợ “cả quỷnh” như anh nghĩ, từ nay sẽ là bà đầu bếp khéo tay đấy !

Quả nhiên tôi nghe anh reo lên:

-         Cái gì thế này? Món tôm rang muối à?

Tôi hãnh diện đáp:

-         Em làm đấy! ăn với cơm gạo thơm nấu khô là đúng ý anh nhé.

Vừa xới cơm tôi vừa kể công:

-         Mỗi lần đi nhà hàng thấy anh cứ thích món này, nên em phải tìm cách học làm cho bằng được. Hôm nay em làm bếp mệt muốn chết đây…

Anh cảm động nhìn tôi mỉm cười và gắp một con tôm. Bỗng anh khựng lại:

-         Hình như …hơi mặn hả em?

-         Làm sao mà có thể mặn được chứ? -Tôi tự tin đáp- Anh ăn cả nguyên con xem hương vị thế nào?

Anh nghe lời tôi, ăn cả một con tôm và lần này thì anh nhăn mặt kịch liệt:

-         Mặn chết người! Thế em làm mà chưa ăn thử à?

-         Em biết chắc là ngon rồi khỏi cần nếm, nên đợi anh về, hai vợ chồng cùng thưởng thức cho vui.

-         Đây em ăn thử coi .Gọi là tôm rang muối, đâu có nghĩa là em đổ hết cả lọ muối vào! Giọng anh hơi khó chịu.

Tôi tự ái:

-         Anh chẳng biết gì mà đã đổ tội cho em, em nấu theo sách vở đàng hoàng đó, của một đầu bếp ai cũng biết mặt, biết tên. Anh có chê thì chê ông Martin Yan, vẫn dạy nấu ăn trên ti vi, “ Yan can cook” đấy. Không tin, để em lấy sách ra cho anh xem .

Tôi hăng hái chạy đi lấy cuốn sách dạy làm bếp của Martin Yan, mở ngay trang có món tôm rang muối chìa vào mặt chồng, thách thức:

-         Anh đọc đi, cho dù xưa nay em không giỏi nấu nướng, nhưng cũng có lúc không phải lỗi tại em chứ.

Anh lẩm bẩm đọc:

-         Vật liệu: 1 pound tôm ướp vơi1/2 thìa cà phê muối…

-         Cái gì vậy? Anh đọc lại đi!  Tôi giật mình hỏi.

Anh chậm rãi lập lại:

-         Một pound tôm ướp với một phần hai thìa cà phê muối, tức là nửa thìa cà phê muối, em rõ chưa?

Tôi trả lời bằng cách giật vội cuốn sách trên tay chồng và chằm chằm đọc từng chữ.Trời ơi! một phần hai thìa muối mà tôi xớn xác tưởng là…hai thìa muối! đã thế tôi còn chắc ăn cho thêm một chút để…. trừ hao rơi rớt.

Tôi bẻn lẻn cười huề:

-         Sorry! Tại…em nhìn lộn ! Nhưng không sao, em có ý kiến này, em sẽ làm cho anh một ly cối nước đá lạnh, anh vừa ăn cơm vừa uống nước là…dung hoà được ngay.

Thấy vẻ mặt còn ngơ ngẩn của anh, tôi giải thích:

-         Anh nên nhớ rằng tôm rang muối, dù thế nào cũng vẫn là tôm rang muối. Cũng như một cô Hoa Hậu thế giới, dù ở nhà có đầu bù, tóc rối, có cau có gắt chó, chửi mèo cũng vẫn là Hoa Hậu thế giới!

Anh ta kinh ngạc:

-         Chuyện tôm rang muối mà em ví với chuyện Hoa Hậu thế giới? Anh thề là anh không hiểu gì cả! Còn cái ly nước đá lạnh của em không cứu vãn được đĩa tôm mặn chát kia đâu!

Giọng anh chua chát:

-         Ai đời tôm rang muối lại ăn với dưa cải muối? chỉ nghe hai món có muối cũng đủ thấy mặn rồi. Cái gì em xài cũng căn cơ, hà tiện, còn mắm muối thì em rất phóng khoáng, hoang tàn. Từ ngày lấy em, anh mới bị bệnh cao huyết áp, Bác sĩ bảo phải ăn lạt, ít muối.

Tôi hờn dỗi và trách móc:

-         Anh nói như em là ác phụ đang …giết anh không gưom không dao. Em làm món này để chiều anh, bệnh hoạn là trời gọi, anh đừng có mà đổ vạ. Còn em, từ ngày lấy anh cũng bị stress chứ sung sướng gì, đã nhiều lần vợ chồng cãi nhau vì những món cơm canh của em. Nấu món gì cũng…hồi hộp, sợ anh chê. Bẩy năm trời nấu cơm cho anh, chưa nghe anh khen lấy một câu.

-         Tại…chưa có dịp thôi.

-         Ý anh muốn nói em là đầu bếp tồi, có phải không?

-         Tự em cũng biết rồi đấy.

-         Thế sao ngày xưa, hồi đang yêu em, có lần anh đến thăm em bất ngờ. Hôm đó, em đang thực hành món bánh bông lan, nướng cháy khét tùm lum, chưa kịp tẩu tán thì anh đã vào đến bếp. Bất đắc dĩ, em phải mang tác phẩm ra trình làng, anh còn đòi nếm thử và khen ngon rối rít. Thế là từ đó em yên trí anh yêu thích khả năng làm bếp của em dù …bất cứ tình trạng nào.

Chắc là chịu hết nổi, anh đổi cách xưng hô:

-         Khổ quá! Hồi đó tôi đang yêu, tôi khen xã giao thôi. Chỉ có thằng …khùng mới khen bánh nướng cháy khét của cô là ngon, và chỉ có…người khùng mới tin vào lời khen đó. Về đến nhà, tôi đã hối hận mất mấy ngày vì đã ăn bánh bông lan khét, mà tôi tin rằng tất cả ổ bánh còn lại sau đó cô trút hết vào thùng rác, cái điều đã báo trước một tương lai bếp núc mù mịt, vậy mà hồi đó tôi đã… dại khờ, cứ đâm đầu vào lấy cô.

Tôi cũng chịu hết nổi và đổi cách xưng hô: 

-         Hồi đó tôi đã cảm động vì sự can đảm của anh, anh dám ăn cái thứ mà anh biết chắc tôi sẽ đổ vào thùng rác.Vì thế tôi mới lấy anh, anh tuyệt vời, anh bao dung quá, nhưng bây giờ tôi mới hiểu trong tình yêu có cả sự lừa dối.

-         Ai lừa dối cô? Anh ta nổi cáu lên.

Tôi tuôn trào như thác đổ:

-         Anh chứ ai! Ngày xưa ai đã thủ thỉ suốt đêm, nói chuyện qua phone làm cho tôi mất ngủ triền miên ? Để tán tỉnh tôi, đọc thơ tình cho tôi nghe…

-         Hừm ! Tôi đã nông nỗi đến thế sao?

-         Chính anh, anh đã lãng mạn với thơ Huy Cận như:

     “ Tay anh em hãy gối đầu.

       Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi…”

Vậy mà lấy nhau rồi, đôi khi tôi muốn tìm lại giây phút lãng mạn ấy, muốn được gối đầu lên tay anh ngủ , thì anh gắt: “ Mỏi tay lắm, ai mà chịu được! Mấy thằng cha thi sĩ chỉ viết vớ vẩn. Gối kia kìa, tha hồ cho em gối đầu suốt đêm”.

Và anh đã đọc thơ Đinh Hùng, âu yếm, chở che như:

“Nếu bước chân ngà có mỏi.

Xin em tựa sát lòng anh.”

Vậy mà bây giờ anh bảo rằng anh sợ nhất đôi chân của tôi khi tôi đang ngủ, chỉ vì thỉnh thoảng tôi lỡ…đạp anh .

Anh ta cũng không vừa :

-         Hồi đó cô cũng là người tình trong mộng của tôi đấy chứ, cho nên tôi mới có hứng đọc thơ tình cho cô nghe. Bây giờ, cô bé ngày xưa đã nặng thêm 20 pound kể từ ngày sinh thằng cu Tí, cô đành hanh, sảnh sẹ làm như chị hai tôi chứ không còn là người em gái bé bỏng cho tôi chở che nữa.Tối ngủ với cô cũng đủ hồi hộp và căng thẳng thần kinh, cô nằm dọc, xoay ngang, đạp lung tung không biết đâu là bờ bến, biết đâu mà tránh? Người ta sợ khủng bố ở ngoài đường, còn tôi sợ khủng bố ngay trên giường ngủ. Đàn bà con gái gì mà khi ngủ vung tay, đạp chân như múa võ. Tôi đã hiểu vì sao hồi mới cưới, tôi muốn mua giường Queen size mà cô cứ đòi King size.

Tôi khóc nấc lên:

-         Anh đừng có diễn tả tôi như một con mẹ vũ phu và thô lỗ như thế. Ngày xưa, anh từng gọi tôi là “ Cánh hoa Tigôn mong manh của lòng anh” mà.

-         Ai bảo hồi đó cô thích bài thơ”Hai sắc hoa Tigôn” nên tôi phải nói thế.

Tôi chạy vào phòng, nằm khóc tiếp, ngày xưa, thuở đang yêu, tôi mà giận một tí là “anh ấy” theo năn nỉ, dỗ dành, bây giờ điều ấy không xảy ra nữa. Có lẽ “thằng chả” đang hì hục lục lọi trong tủ lạnh, lấy mấy quả trứng ra chiên để ăn cho xong bữa tối.

Tôi cũng không biết trứng còn hay hết? Mỗi lần đi chợ, mua vài vỉ trứng để dành, phòng hờ khi nấu nướng gặp “trouble” như hôm nay, thì kịp thời có món trứng cứu bồ. Thế mà cứ vèo vèo hết mấy vỉ trứng lúc nào không hay!

Tôi đóng cửa phòng, khóc mãi không ai dỗ cũng chán, bèn bấm phone gọi cho con nhỏ bạn thân ở California, tuy xa mà gần, nó tận dụng cell phone,  gọi cho tôi hàng ngày, bất cứ lúc nào, tôi chỉ việc bốc phone lên cũng đủ mỏi tay, chuyện thăm hỏi thì ít, chuyện tào lao thì nhiều, có chuyện nghe mà thất kinh như có lần nó nói “Người tử tội, trước khi bị hành hình, muốn ăn gì được nấy. Tao cũng thế, sau này trước khi chết tao sẽ ăn cho đã thèm, thịt heo quay cả da lẫn mỡ này, gỏi cuốn tôm ,thịt ba rọi này, ăn chè đậu xanh ngọt sắc và béo ngậy nước dừa này…Mày thấy không, mình sống ở xứ đồ ăn rẻ bèo, dư thừa , mà cứ phải diet, vì sợ mâp, sợ bệnh, cho nên mình có được hưởng thụ gì đâu” .Tôi phải stop nó: “ thôi mày đừng kể nữa, làm tao…cũng thèm”. Lần này tôi gọi phone cho nó có lý do tâm sự đàng hoàng, mới nghe giọng tôi sụt sùi, nó đã nói:

-         Mới cãi nhau với chồng hả?

Tôi kể cho nó nghe về món tôm rang muối vừa rồi và kết luận:

-         Nói tóm lại, tao chỉ có một lỗi nhỏ là…nhìn lộn con số thôi. Theo tao, món tôm rang muối cũng thành công đến…99% rồi.

-         Tội nghiệp mày quá trời! Tuần trước nồi cá kho cháy khét mày cũng chỉ có một lỗi nhỏ là…quên tắt bếp thôi, phải không?

-         Ừ, mày hiểu tao , thế mới là bạn thân của tao! Hôm đó tao kho nồi cá ngon lành, đang để lửa riu riu cho thấm thì mày gọi phone, tao vừa tán dóc vừa đợi nồi cá cạn nước.Thế rồi…mà đúng ra lỗi tại mày nói chuyện dài quá !

Bạn tôi nịnh:

-         Thôi, cho tao xin lỗi.Thế mày đã làm món gì khác cho anh ta ăn chưa?

-         Anh ta đang tự phục vụ lấy, một người chồng không biết dịu dàng, bao dung với vợ thì đó là hình phạt cho anh ta đấy.

Nhỏ bạn an ủi :

-         Tao kể cho mày nghe chuyện hai thằng chồng “nice” với vợ nhé. Có một bà viết thư cho mục “ Dear Abby” kể rằng người chồng tuyệt vời của bà suốt 15 năm liền luôn tặng hoa cho bà dù….chẳng có lý do gì. Bây giờ bà mới khám phá ra anh ta…đã ngoại tình. Đau chưa ! Bà này quá chủ quan, “ ngủ quên trên chiến thắng”. Nếu tao là bà ta, chỉ sau một năm đầu tặng hoa cũng đủ cho tao sốt ruột mà bảo anh ta rằng: “ Anh “ga lăng “ như vậy là đủ rồi. Em van anh , đừng tặng hoa cho em nữa, chỉ tổ…hao tốn hầu bao của chúng mình ” Nếu nó…vẫn ngoan cố  tặng hoa nữa  là có vấn đề, vì trên đời này không có thằng chồng nào “ lịch sự “ và kiên nhẫn với vợ đến thế. Một chuyện nữa tương tự, tại hãng tao làm, có một cô Mỹ trắng, hai bàn tay đeo… la liệt đến 6 cái nhẫn, cô luôn tự hào, hễ có dịp là khoe với mọi người, 6 cái nhẫn là quà tặng 6 mùa Valentine của chồng, 3 cái đầu thuở đang yêu, 3 cái sau kể từ ngày lấy nhau. Hì hì…vậy mà mới đây thằng chồng đã bỏ cô chạy theo người đàn bà khác, nếu không, cứ cái đà này, mỗi mùa Valentine tặng một cái nhẫn thì cô ta sẽ…đeo vào đâu?

Tôi thở dài:

-         Thì ra, lấy được người mình yêu chưa chắc là hạnh phúc !

-         Thực tế luôn luôn phũ phàng mà. Các bài thơ, bài nhạc toàn là thương nhớ, xót xa những người tình cũ, những mối tình đã mất, hay những hình bóng mãi đâu đâu, chứ các ông bà thi sĩ, nhạc sĩ có mấy ai lấy cảm hứng từ vợ , từ chồng họ đâu.

Nói chuyện với nhỏ bạn xong thì trời đã tối, tôi sang phòng thằng con, cu Tí chiều nay đã ăn trước món ăn Mỹ, và vào phòng chơi game, nên nó không hề biết đến món tôm rang muối của mẹ đã làm nên trận cãi nhau giữa bố và mẹ. Thấy tôi ôm gối chăn sang, thằng cu Tí mới 6 tuổi đã hỏi một câu đầy kinh nghiệm:

-         Mẹ lại giận bố rồi hả?

-         Cho mẹ ngủ với cu Tí tối nay nhé?

Nó căn dặn:

-         Ngủ thì OK, nhưng mẹ  đừng có đạp con rớt xuống giường như lần trước nghe!

Thằng con tôi nói ngây thơ và chân tình quá, tôi bối rối bào chữa với con:

-         Tại đêm đó mẹ ngủ thấy ác mộng, tối nay mẹ sẽ ngủ đàng hoàng tử tế hơn, con đừng lo.

Tôi sắp xếp gối chăn cho cu Tí, nằm cạnh nó, trằn trọc mãi không ngủ được, mà lỡ ngủ quên, quen chân đạp lung tung, đạp nó rớt xuống giường lần nữa thì lại thất hứa với con.

Giờ này bên phòng kia, có lẽ anh ta cũng đang ngủ rồi, tôi lò dò đi ra ngoài, vào bếp, thấy dĩa tôm rang muối vẫn còn nguyên trên bàn, trông vô duyên làm sao! Tôi chỉ muốn hất cả vào thùng rác, như ngày xưa đã trút bỏ ổ bánh bông lan cháy khét. Mà thôi, chả cần, mấy năm chung sống với nhau, anh ta thừa biết tôi rồi, khách sáo, che đậy làm gì?

Tôi khe khẽ đi về phía phòng ngủ, xoay nhẹ nắm cửa, đã lock rồi, đúng là anh ta cố ý loại tôi ra khỏi cái giường King size để tha hồ nằm ngủ tối nay, một giấc ngủ bình yên, êm ấm vì tôi nghe rõ tiếng anh ta ngáy ngon lành .Tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi, bị tổn thương quá chừng!

Anh yêu quý ngày xưa của tôi đâu rồi? anh luôn ân cần chăm sóc mỗi khi thấy tôi buồn vu vơ, hay giận hờn vô nghĩa.

Người tình hào hoa ngày xưa của tôi đâu rồi? Anh luôn ngọt ngào, âu yếm dỗ dành mỗi lúc tôi cô đơn.

Thế mà bây giờ, giá tôi có trúng gió, nằm chết queo ở đây, anh cũng không biết !

Tôi thấy mình ngu quá, tự nhiên ôm gối sang phòng con ngủ, để thành một kẻ thất thế, bại trận, đáng lẽ cái người đang mất ngủ, đang ôm gối đứng giữa nhà bây giờ là anh ta.

Tôi tức điên người lên, nhưng chẳng lẽ cứ ôm gối đi quanh quẩn trong nhà như một bóng ma? Đêm đã khuya rồi, có bao nhiêu người đang ngủ mơ thấy chuyện thần tiên , đang mộng chuyện lứa đôi? Và có bao nhiêu người đang nằm nghe người yêu thủ thỉ qua phone, những lời mật ngọt, những bài thơ tình lãng mạn ?…

Họ đang là những người tình trong mộng của nhau, như tôi và anh ta ngày xưa.

Tôi bỗng thèm được nghe một bản nhạc tình nào đó, để dịu đi cơn bực tức, và để ru mình vào giấc ngủ muộn, tôi nằm ra ghế sofa, chùm chăn và mở nhạc nho nhỏ vừa đủ nghe, trời xui đất khiến thế nào, văng vẳng dội vào tim tôi câu hát “ Làm sao giết được người trong mộng. Để trả thù duyên kiếp phũ phàng...”

Trời ơi, lấy được người trong mộng đã chắc gì sung sướng cả đời? mà đòi “giết” người ta khi không lấy được cơ chứ.

Tôi tắt phéng đi, không thèm nghe nữa. Bây giờ tôi chỉ ước gì “người trong mộng” của tôi mở cửa phòng ngủ ra cho tôi lên chiếc giường king size ngủ cho đúng với thói quen thường ngày và tha hồ…đạp trúng ai ráng chịu thì thoải mái biết bao.


Nguyễn thị Thanh Dương
Back to top
« Last Edit: 06. Jan 2011 , 21:02 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4031
Re: :: Những Chuyện Buồn_Vui ::
Reply #348 - 09. Jan 2011 , 13:22
 

         Kinh chuyen


Một Tấm Gương


Tác giả: Minh Tạo

Sáng nào cũng thấy thằng nhỏ cầm cái lon đứng chầu chực trước quán ăn. Tôi để mắt theo dõi thì hễ thấy thực khách vừa kêu tính tiền thì thằng bé chạy vào nhìn vào những cái tô, nếu còn thức ăn dư mứa thì nó vội vã trút vào cái lon rồi chạy ra ngoài đứng ngóng tiếp.
Khi cái lon gần đầy thì nó biến mất, chập sau thấy nó lại có mặt thập thò trước quán tiếp tục. Bàn tôi ngồi thì đứa bé không bao giờ quan tâm tới, vì mỗi sáng tôi chỉ đủ tiền uống 1 ly xây chừng vì tôi cũng nghèo cải tạo mới về sáng nhịn đói ngồi uống cà phê đen như một cái thú hay một cái tật không bỏ được.
Cứ thế, mà hơn một năm tôi mới quen được và tìm hiểu chút ít về hoàn cảnh gia đình của đứa bé. Tôi cố tình làm quen với thằng bé nhờ hôm ấy trời mưa, thằng bé đứng nép vào trong quán. Thằng bé đứng nép vào ngày càng sâu hơn trong quán vì mưa ngày càng lớn chỉ cách tôi chừng độ nửa thước. Tôi vói tay kéo nó ngồi xuống bàn và hỏi nó có thích uống cà phê không ?
Thằng bé lắc đầu lia lịa và nói không uống. Tôi hỏi nó làm gì ngày nào cũng ra đây? và hiện sống với ai? Thằng bé như đoán được rằng: tôi chỉ là người khách ghiền cà phê nặng nên hàng ngày đóng đô ở đây nên nó cũng trả lời nhanh nhẹn rằng:
- “Con sống với ba má con, Ba con đi làm xa còn Má con đi phụ buôn bán ở ngoài chợ…”
Tôi hỏi tiếp:
- “Còn con có đi học không ?”
Thằng bé nói:
- “Con không có đi học… con ở nhà phụ với má nuôi heo…”.
Đó là lý do để nói lên sự hiện diện hằng ngày của nó nơi quán ăn nầy. Nghe thằng bé nói như thế, tôi nói với chị chủ quán ăn giúp cho nó lấy những cơm và thức ăn thừa, và cũng từ đó nó không còn đứng lúp ló ngoài cửa quán nửa. Và nhờ tánh tình hiền hậu thật thà chị chủ quán cho nó vô phụ dọn bàn đề lấy thức ăn dư mang về và cho nó ăn uống để phụ việc. Từ đó tôi và nó gần gũi nhau hơn và thân với nhau lắm.
Có lần thằng bé hỏi tôi:
- “Chú làm nghề gì vậy hả chú?”
Tôi chỉ trả lời ngắn gọn là ” Chú đang làm thinh”.
Đúng vậy mới cải tạo về mà, vợ con thì đã theo bên ngoại vượt biển hết rồi, nghe đâu đã định cư bên Úc, nay về ở với mẹ già ngày 1 buổi cà phê hai bửa cơm độn qua ngày. Thời gian ngột ngạt chậm chạp trôi qua, may mắn vợ chồng tôi đã bắt liên lạc được với nhau. Thế là những bữa cơm không còn ăn độn khoai củ hay bo bo nữa nhưng vẫn quen cử sáng cà phê quán gần nhà. Không biết chị chủ quán có bỏ bùa mê hay tôi ghiền chổ ngồi mà không bữa nào vắng tôi. Một hôm, tôi đề nghị theo thằng bé về nhà nó chơi cho biết vì nó nói ở cũng gần không xa lắm. Thấy nó do dự và tỏ vẻ sợ sệt, tôi biết ngay nó đang dấu diếm điều gì. Thương nó lắm, tôi dúi tiền cho nó hoài. Mấy hôm sau tôi lẳng lặng đi theo nó khi nó mang cơm và thức ăn dư về nhà buổi trưa. Khi thấy nó lủi vô một cái chòi nhỏ xíu thì tôi thật sự không ngờ. Đứng dưới gốc cây Gòn cách nhà nó không xa tôi thầm nghĩ, nhà chút xíu như vậy gia đình 3 người ở thì chổ đâu mà nuôi heo. Tôi đang đứng suy nghĩ đốt cũng hết mấy điếu thuốc thì thằng nhỏ lục tục xách lon xách nồi đi ra quán để thu dọn thức ăn buổi chiều. Đợi thằng bé đi khuất tôi lò mò đến nơi mà hồi nãy nó vào. Đến đó mới nhìn rõ thì thật ra đâu có phải là nhà, một lõm trống được che dựng lên bằng những phế liệu đủ loại muốn chui vào phải khom mọp xuống. Nghe thấy có tiếng chân dừng lại, có tiếng đàn bà vọng ra hỏi. Tôi trả lời là đi kiếm thằng Tuất, thì nghe giọng đàn ông cho biết nó vừa đi khỏi rồi, và hỏi tôi là ai, mời tôi vào…. Vừa khom người chui vào tôi mới thật sự không ngờ những gì hiển hiện trước mắt tôi.
Người đàn ông hốc hác cụt hai giò tuổi cũng trạc tôi nhưng trông yếu đuối, lam lũ và khắc khổ lắm. Một người đàn bà bệnh hoạn xác xơ cả hai đang ăn những thức ăn thừa mà thằng bé vừa mới đem về. Vừa bàng hoàng, vừa cảm động vừa xót xa, nước mắt tôi bất chợt tuôn rơi mặc dù tôi cố nén…
Từ đó, tôi hiểu rõ về người phế binh sức tàn lực kiệt sống bên người vợ thủy chung tảo tần nuôi chồng bao năm nay giờ mang bịnh ác tính nặng nề thật đau xót. Tôi móc hết tiền trong túi biếu tặng và cáo lui. Về đến nhà tôi vẫn mãi ám ảnh hoàn cảnh bi thương của gia đình thằng bé mà tôi bỏ cơm nguyên cả ngày luôn. Sáng hôm sau ra uống cà phê, thằng bé gặp tôi nó lấm lét không dám nhìn tôi vì nó đã biết trưa hôm qua tôi có tới nhà nó. Nó thì tỏ vẻ sợ tôi, nhưng tôi thực sự vừa thương vừa nể phục nó nhiều lắm. Tôi kêu nó lại và nói nhỏ với nó tại sao không cho tôi biết. Tội nghiệp nó cúi đầu im lặng làm lòng tôi thêm nỗi xót xa. Có khách kêu trả tiền, như có cơ hội né tránh tôi nó chạy đi dọn bàn và tiếp tục công việc thu dọn thức ăn. Hèn gì sau nầy nó để thức ăn dư phân loại đàng hoàng lắm. Tội nghiệp hoàn cảnh của thằng bé mới mấy tuổi đầu mà vất vả nuôi cha mẹ theo khả năng chỉ tới đó. Cha là một phế binh cũ trước 75 cụt hai chân, mẹ thì bị bệnh gan nặng bụng phình trướng to khủng khiếp và cặp chân sưng vù lên đi đứng thật khó khăn, nước da thì vàng mét như nghệ. Thằng bé là lao động chánh trong gia đình, nó có hiếu lắm. Từ đó tôi thường cho tiền đứa bé mua bánh mì cơm gạo về nuôi cha mẹ.
Vợ tôi làm thủ tục bảo lãnh tôi sang Úc. Ngày tôi đi tôi đau xót phải để lại hai nỗi buồn đó là để mẹ và em gái lại quê nhà và không còn cơ hội giúp đỡ thằng bé nữa. Sang Úc định cư, tôi sống tại tiểu bang Victoria mấy năm đầu tôi hết sức cơ cực vì phải vật lộn với cuộc sống mới nơi đất mới và đối với tôi tất cả đều mới mẻ và xa lạ quá. Từ ngôn ngữ đến thời tiết đã làm tôi lao đao không ít. Thỉnh thoảng tôi gởi tiền về nuôi mẹ và em gái không quên dặn em gái tôi chuyển cho thằng bé chút ít gọi là chút tình phương xa.
Mấy năm sau tôi về thăm gia đình, tôi có ghé tìm thằng bé thì nó không còn lấy thức ăn trong quán đó nữa. Tôi mới kể rõ hoàn cảnh thằng bé cho chị chủ quán biết. Chị chủ quán đôi mắt đỏ hoe trách tôi sao không cho chị biết sớm để chị tìm cách giúp gia đình nó. Tôi chỉ bào chữa rằng tại thằng bé muốn giấu không cho ai biết! Tôi ghé vội qua nhà thằng bé thì mới hay mẹ nó đã qua đời vì căn bệnh ung thư gan. Chỉ còn chèo queo một mình ba nó ở trần nằm một góc trông hết sức thương tâm. Hỏi thăm thì mới biết nó đã xin được việc làm đi phụ hồ kiếm tiền về nuôi cha. Chúa nhật tôi tới tìm thằng bé, chỉ mới có mấy năm mà nó đã cao lớn thành thanh niên rất đẹp trai duy chỉ đen đúa vì phơi nắng để kiếm đồng tiền. Tôi dẫn nó trở ra quán cà phê cũ, thấy nó hơi ái ngại, tôi trấn an là bà chủ quán tốt lắm tại không biết được hoàn cảnh gia đình nó. Ra đến quán ăn chị chủ quán năn nỉ nó về làm với chị, dọn dẹp và bưng thức ăn cho khách nhẹ nhàng hơn đi phụ hồ và chị sẽ trả lương như đang lãnh bên phụ hồ, tối về thức ăn thường bán không hết chị cho đem về nhà dùng khỏi phải mua hay đi chợ. Lần đầu tiên tôi thấy nó khóc, chị chủ quán cũng khóc theo làm tôi phải đứng dậy bỏ ra ngoài để khỏi phải rơi nước mắt vì chịu không nỗi. Thằng Tuất vừa khóc vừa nói: “Sao ai cũng tốt với gia đình con hết đó, nhưng vì con đang làm phụ hồ cho anh Năm, anh ấy cũng tốt lắm giúp đỡ gia dình con nhiều lắm, sáng nào cũng mua cho ba con gói xôi hay bánh mì trước khi tụi con đi làm. Con cũng mang ơn ảnh nhiều nên con không thể nghỉ được, con xin lổi”. Không biết thằng Tuất nó nói thật hay nó ái ngại khi quay về chỗ mà ngày nào cũng cầm cái lon chầu chực trút đồ ăn dư về nuôi cha mẹ. Phải thông cảm nó, phải hiểu cho nó, phải cho nó có cái hiện tại và tương lai tốt hơn, đẹp hơn ngày trước. Chị chủ quán vừa gạt nước mắt vừa nói “Bất cứ lúc nào con cần đến cô thì con đừng ngại, cho cô biết nhé “…
Đời nầy cũng còn có những hoàn cảnh bi đát ít ai biết đến, và cũng có những đứa con xứng đáng như thằng Tuất. Ngày về lại Úc, tôi đến biếu hai cha con nó hai triệu đồng, thấy nó và ba nó mừng lắm tôi cũng vui lây. Không biết phải giúp gia đình nó như thế nào, tôi chụp hình ba nó, photo giấy tờ ba nó đem về Úc gởi cho Hội cứu trợ thương phế binh bị quên lãng trụ sở ở Sydney. Mấy tháng sau nhận được thư ba thằng Tuất viết qua, ông quá vui mừng khi được Hội bên Úc giúp đở gởi tiền về, ông cho biết suốt bao nhiêu năm qua lần đầu tiên ông thấy được niềm hạnh phúc khi cuộc đời phế binh của ông còn có người nhớ đến. Không biết ông ấy vui bao nhiêu mà chính tôi cũng hết sức vui mừng khi thực hiện một việc làm đem niềm vui đến cho những người phế binh sống hết sức đói nghèo bên quê mẹ. Tôi xin cảm ơn cả hai: người chiến sĩ vô danh sống trong hẩm hiu và Hội cứu trợ thương phế binh đã thể hiện tình người trong công việc hết sức cao cả này.


Back to top
« Last Edit: 09. Jan 2011 , 13:23 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
:: Những Chuyện Buồn_Vui ::
Reply #349 - 19. Jan 2011 , 10:54
 
Cám ơn anh TN - Hỗm rày 7 kho-ng dìa đây nên hổng hay anh post mấy truyện ngắn này.

Trước thềm năm mới mến chúc anh & tất vui vẻ đón Gia Thừa và mơt năm mới AN KHANG THỊNH VƯỢNG hoahong.gif hoahong.gif hoahong.gif
Back to top
 

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
:: Những Chuyện Buồn_Vui ::
Reply #350 - 19. Jan 2011 , 11:03
 
Buồn cảnh Dì Tư hay khóc cho con sau này ?


Dì Tư ơi !

Hai hôm nay con muốn viết mấy dòng xem như tâm sự cùng Dì Tư vậy. Mà sao mắt cứ rưng rưng, cổ nghèn nghẹn .

Hôm kia (16-1.2011) ngồi trong n/h "SGM" nghe họ kể là, hôm qua Dì Tư đuối sức lắm, họ kêu xe cứu cấp lại chở Dì Tư đi bệnh viện rồi. Con hỏi nhà thương nào ? Họ nói không biết... Con hỏi thêm thêm...
Họ nói vì n/h nên bắt buộc phải cho Dì Tư ra ngoài đường chờ xe cc đến - Vì sợ ngồi trong n/h lỡ có chuyện gì rắc rối lắm ! Con nghe xong, tim con nhói đau, cổ nghẹn... Sao con cứ lầm người (đời) hoài hoài - Thật sự con thấy họ thương quí và tử tế với Dì Tư lắm lắm. Nên con không thể ngờ giây phút ngặt nghèo (trời đông buốt giá) mà người ta nỡ đẩy Dì Tư ra ngoài đường, vì họ sợ liên luỵ...?!! Ôi đời buồn thật !!...

Nhân dịp này con học thêm bài học "Đời" nữa. Ôi, buồn quá Dì Tư ơi ! Năm nay Dì đã 84 tuổi rồi. Dì cũng có lãnh chút tiền hưu trí, có căn phòng đầy đủ tiện nghi cũng tạm sống bình yên - Nhưng Dì không thích vô "Nhà Già" mà cả ngày cứ lang thang đây đó tới khuya mới về. Không ngờ tuổi già sức yếu không hay, nên ngả quỵ bất thình lình...

Buồn quá ! Con ngừng đây. Cầu xin Trờithanks.gifhật độ Dì bình phục trở lại như hôm nào.

Tb : Con cũng có chuyện buồn lắm lắm - Buồn thúi ruột gan, chắc ngũ tạng bên trong của con đã UNG rữa nát hết rồi. Nhớ lại bữa hôm Dì Tư khuyên con và nói : "Dạo này Bảy buồn gì mà xuống sắc quá vậy ? Nghe lời Dì Tư "Phủi phủi ..." mà Bảy cho Dì Tư 4 chữ hồi năm nào đó...". Con chợt nhớ là :
"Phủi Bụi Trừ Dơ"
  Roll Eyes

Back to top
 

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
:: Những Chuyện Buồn_Vui ::
Reply #351 - 19. Jan 2011 , 11:06
 
Ngày 19.1.2011

Quote:

... chuyện Dì Tư buồn quá chị 7 ơi !


Chào em ...

Câu chuyện Dì Tư (Báo) làm Bảy ngẩn ngơ, vì thấy họ thương quí và tử tế với Dì Tư lắm, ai dè khi "té quỵ" mới thấy rõ lòng người, họ chỉ bề ngoài bằng đầu môi chót lưỡi. Thường xuyên Dì Tư hay ghé n/h đó ăn uống tí ti (họ ko lấy tiền) mà lần nào Dì cũng mua này mua nọ nhờ người mang đến phát rải cho chủ tớ "xực" sạch bách. Undecided

Em coi, chỉ ngồi bên trong chờ xe cứu cấp lại, mà họ sợ liên lụy trong nhà hàng, họ đành đoạn đẩy bà già ra đường khi trời lạnh buốt.. Thật tình, làm 7 hết muốn đến đó chơi. Nếu có đến thì 7 như thực khách, chơi lơ là qua loa thôi, chân trong, chân ngoài - Tình đời thấy ghê quá ! Cry

Ối, mà ai xa lạ câu chuyện của 7 nè... 7 hỏi con gái mượn địa chỉ (hộp thư) - Con nhỏ không quyết định được bèn nó hỏi Papa nó - Lão già tía nó cản, không cho 7 mượn, nên Thiên Kim từ chối - 7 chết liệm người mấy tháng qua, nghĩ tới Trời_Phật thôi buông_xả ngôi ngoai phần đau đớn tinh thần. Cry

Nhớ ngày nào mới qua Paris ở nhà rộng lớn cho nhiều người quen ở đậu (bao ăn ở từ A đến Z) còn làm giấy bảo đảm lãnh nữa và đã cho biết bao người mượn địa chỉ để bà con gia đình họ khắp nơi dễ dàng liên lạc với nhau - Không ngờ ngày nay 7 cần địa chỉ (hộp thư) thôi mà con cũng từ chối (thật ra Kim nghe lời Ba nó - 7 không dám trách Kim, vì Kim bệnh hoạn), trách là trách lão già tía của Kim vẫn tàn ác với 7.
7 muốn có địa chỉ trong Paris trước khi bán căn nhà này, rồi vô Paris mua hoặc mướn phòng nhỏ ở tới già luôn... Nhưng buồn thay ! Cry

26 năm trước, vì Kim bệnh hoạn, đòi ra đây gần nhà bạn nó - Bảy chạy đôn chạy đáo để đủ tiền đổ nhà làm vừa lòng con - Với hy vọng Kim sẽ hết bệnh ! Thế rồi, sau đó 7 cũng chìu Kim, cho bạn trai nó về ở chung - Ở được đâu vài năm - Bạn Kim rủ Kim ra mướn nhà riêng, bỏ Bảy bơ vơ một mình 17 năm nay. Thật ra Kim bệnh hoạn, 7 không dám trách - Nhưng 7 giận lão già Tía Kim lắm ! Bảy muốn gọi phone hỏi lý do, tại vì sao ? Nhưng thôi ráng dằn cho qua cơn Angry

Nay 7 cứ ở đây tới đâu hay tới đó. Ôi đời buồn cứ tiếp nối theo đuôi ! Cry
Back to top
 

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: :: Những Chuyện Buồn_Vui ::
Reply #352 - 19. Jan 2011 , 11:47
 
vietduongnhan wrote on 19. Jan 2011 , 11:06:
Ngày 19.1.2011


Chào em ...

Câu chuyện Dì Tư (Báo) làm Bảy ngẩn ngơ, vì thấy họ thương quí và tử tế với Dì Tư lắm, ai dè khi "té quỵ" mới thấy rõ lòng người, họ chỉ bề ngoài bằng đầu môi chót lưỡi. Thường xuyên Dì Tư hay ghé n/h đó ăn uống tí ti (họ ko lấy tiền) mà lần nào Dì cũng mua này mua nọ nhờ người mang đến phát rải cho chủ tớ "xực" sạch bách. Undecided

Em coi, chỉ ngồi bên trong chờ xe cứu cấp lại, mà họ sợ liên lụy trong nhà hàng, họ đành đoạn đẩy bà già ra đường khi trời lạnh buốt.. Thật tình, làm 7 hết muốn đến đó chơi. Nếu có đến thì 7 như thực khách, chơi lơ là qua loa thôi, chân trong, chân ngoài - Tình đời thấy ghê quá ! Cry

Ối, mà ai xa lạ câu chuyện của 7 nè... 7 hỏi con gái mượn địa chỉ (hộp thư) - Con nhỏ không quyết định được bèn nó hỏi Papa nó - Lão già tía nó cản, không cho 7 mượn, nên Thiên Kim từ chối - 7 chết liệm người mấy tháng qua, nghĩ tới Trời_Phật thôi buông_xả ngôi ngoai phần đau đớn tinh thần. Cry

Nhớ ngày nào mới qua Paris ở nhà rộng lớn cho nhiều người quen ở đậu (bao ăn ở từ A đến Z) còn làm giấy bảo đảm lãnh nữa và đã cho biết bao người mượn địa chỉ để bà con gia đình họ khắp nơi dễ dàng liên lạc với nhau - Không ngờ ngày nay 7 cần địa chỉ (hộp thư) thôi mà con cũng từ chối (thật ra Kim nghe lời Ba nó - 7 không dám trách Kim, vì Kim bệnh hoạn), trách là trách lão già tía của Kim vẫn tàn ác với 7.
7 muốn có địa chỉ trong Paris trước khi bán căn nhà này, rồi vô Paris mua hoặc mướn phòng nhỏ ở tới già luôn... Nhưng buồn thay ! Cry

26 năm trước, vì Kim bệnh hoạn, đòi ra đây gần nhà bạn nó - Bảy chạy đôn chạy đáo để đủ tiền đổ nhà làm vừa lòng con - Với hy vọng Kim sẽ hết bệnh ! Thế rồi, sau đó 7 cũng chìu Kim, cho bạn trai nó về ở chung - Ở được đâu vài năm - Bạn Kim rủ Kim ra mướn nhà riêng, bỏ Bảy bơ vơ một mình 17 năm nay. Thật ra Kim bệnh hoạn, 7 không dám trách - Nhưng 7 giận lão già Tía Kim lắm ! Bảy muốn gọi phone hỏi lý do, tại vì sao ? Nhưng thôi ráng dằn cho qua cơn Angry

Nay 7 cứ ở đây tới đâu hay tới đó. Ôi đời buồn cứ tiếp nối theo đuôi ! Cry


Chị Bảy ơi,

Đọc chị viết "Chị chết lim người mấy tháng qua", em hiểu được cái đau đớn ấy. ThưƠng chị vô cùng !
Tha thứ cho con mình bệnh hoạn, dại khờ. Thấy tội cho Kim quá.  Sad
Còn người kia, nước lã ra sông, sao phải quan tâm, buồn giận cho hao tổn tinh thần, thiệt thân mình thôi chị ơi.
Em chẳng biết làm gì cho chị vụi, hay là nhảy tớn lên thế này cho chi cười toe rồi đi ngủ ngon nhé  Smiley
Back to top
 
 
IP Logged
 
Hoạ Mi Nâu
Gold Member
*****
Offline



Posts: 7263
Gender: female
Re: :: Những Chuyện Buồn_Vui ::
Reply #353 - 21. Jan 2011 , 00:44
 
vietduongnhan wrote on 19. Jan 2011 , 11:06:
Ngày 19.1.2011


Chào em ...

Câu chuyện Dì Tư (Báo) làm Bảy ngẩn ngơ, vì thấy họ thương quí và tử tế với Dì Tư lắm, ai dè khi "té quỵ" mới thấy rõ lòng người, họ chỉ bề ngoài bằng đầu môi chót lưỡi. Thường xuyên Dì Tư hay ghé n/h đó ăn uống tí ti (họ ko lấy tiền) mà lần nào Dì cũng mua này mua nọ nhờ người mang đến phát rải cho chủ tớ "xực" sạch bách. Undecided

Em coi, chỉ ngồi bên trong chờ xe cứu cấp lại, mà họ sợ liên lụy trong nhà hàng, họ đành đoạn đẩy bà già ra đường khi trời lạnh buốt.. Thật tình, làm 7 hết muốn đến đó chơi. Nếu có đến thì 7 như thực khách, chơi lơ là qua loa thôi, chân trong, chân ngoài - Tình đời thấy ghê quá ! Cry

Ối, mà ai xa lạ câu chuyện của 7 nè... 7 hỏi con gái mượn địa chỉ (hộp thư) - Con nhỏ không quyết định được bèn nó hỏi Papa nó - Lão già tía nó cản, không cho 7 mượn, nên Thiên Kim từ chối - 7 chết liệm người mấy tháng qua, nghĩ tới Trời_Phật thôi buông_xả ngôi ngoai phần đau đớn tinh thần. Cry

Nhớ ngày nào mới qua Paris ở nhà rộng lớn cho nhiều người quen ở đậu (bao ăn ở từ A đến Z) còn làm giấy bảo đảm lãnh nữa và đã cho biết bao người mượn địa chỉ để bà con gia đình họ khắp nơi dễ dàng liên lạc với nhau - Không ngờ ngày nay 7 cần địa chỉ (hộp thư) thôi mà con cũng từ chối (thật ra Kim nghe lời Ba nó - 7 không dám trách Kim, vì Kim bệnh hoạn), trách là trách lão già tía của Kim vẫn tàn ác với 7.
7 muốn có địa chỉ trong Paris trước khi bán căn nhà này, rồi vô Paris mua hoặc mướn phòng nhỏ ở tới già luôn... Nhưng buồn thay ! Cry

26 năm trước, vì Kim bệnh hoạn, đòi ra đây gần nhà bạn nó - Bảy chạy đôn chạy đáo để đủ tiền đổ nhà làm vừa lòng con - Với hy vọng Kim sẽ hết bệnh ! Thế rồi, sau đó 7 cũng chìu Kim, cho bạn trai nó về ở chung - Ở được đâu vài năm - Bạn Kim rủ Kim ra mướn nhà riêng, bỏ Bảy bơ vơ một mình 17 năm nay. Thật ra Kim bệnh hoạn, 7 không dám trách - Nhưng 7 giận lão già Tía Kim lắm ! Bảy muốn gọi phone hỏi lý do, tại vì sao ? Nhưng thôi ráng dằn cho qua cơn Angry

Nay 7 cứ ở đây tới đâu hay tới đó. Ôi đời buồn cứ tiếp nối theo đuôi ! Cry

Chị 7,

Nâu nghe chị kể đến đâu buồn đứt ruột đến đó. Chị ơi, chuyện đời và lòng người khó ai lường, thương chuyện Dì Tư lan sang chuyện gia đình của chị.  Em nguyện Trời Phật giúp chị có vững niềm tin để qua được những thử thách khắc nghiệt của cuộc đời. Chị ráng vui lên được ngày nào hay ngày ấy nha chị.
Back to top
 
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
:: Những Chuyện Buồn_Vui ::
Reply #354 - 21. Jan 2011 , 10:07
 
My & Nâu thương,

thanks.gif party11
Buồn dám nói ra được hết nên tâm hồn cũng nhẹ phần nào rồi 2 em ôi !

@ Ờ, Kim yếu tinh thần, lại nghe lời Tía nó. Dù bệnh hoạn, nhưng Kim rất ngoan hiền. Chuyện gì rồi cũng trôi qua.

@ Thấy chuyện Dì Tư, làm 7 đang tìm đường để 'gởi' cái xác yếu đuối này. Roll Eyes Nay tính chưa ra... Coi "binh" đường nào đây ? huhu... Tết này 66 t rùi ghê quá ! ghê quá ! Hổng ham hổng ham tí nào - Chắc chờ trăng tròn "nhậu" say luý tuý rồi nhảy xuống sông Seine ôm trăng như lão Lý Bạch vui ha Grin  Smiley

Chúc My & Nâu & tất cả luôn vui khoẻ bình an.
hoahong.gif hoahong.gif hoahong.gif hoahong.gif
Back to top
« Last Edit: 21. Jan 2011 , 10:10 by vietduongnhan »  

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
:: Những Chuyện Buồn_Vui ::
Reply #355 - 31. Jan 2011 , 13:02
 
CUNG CHÚC TÂN XUÂN
AN KHANG THỊNH VƯỢNG & VẠN SỰ NHƯ Ý

Smiley Smiley Smiley
openflow.gif hong1222 openflow.gif hong1222 openflow.gif hong1222 openflow.gif
...
Back to top
 

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: :: Những Chuyện Buồn_Vui ::
Reply #356 - 02. Feb 2011 , 08:17
 
Chị. ơi,

Cuối năm, em chôm được tấm hình cô nào đẹp quá , mang vào làm quà cho chị nè  Smiley

...

Em chúc chị năm mới thật vui tươi, gặp mọi sự may mắn tốt đẹp như ý nhé hoahong.gif

...
Back to top
 
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
:: Những Chuyện Buồn_Vui ::
Reply #357 - 02. Feb 2011 , 08:41
 
CHÚC MỪNG NĂM MỚI TÂN MÃO
Smiley Smiley Smiley Smiley Smiley
CUNG CHÚC TÂN XUÂN
AN KHANG THỊNH VƯỢNG & VẠN SỰ NHƯ Ý

Smiley Smiley Smiley
openflow.gif hong1222 openflow.gif hong1222 openflow.gif hong1222 openflow.gif
...




Back to top
 

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
:: Những Chuyện Buồn_Vui ::
Reply #358 - 02. Feb 2011 , 08:47
 
Đặng-Mỹ wrote on 02. Feb 2011 , 08:17:
Chị. ơi,

Cuối năm, em chôm được tấm hình cô nào đẹp quá , mang vào làm quà cho chị nè  Smiley

...

Em chúc chị năm mới thật vui tươi, gặp mọi sự may mắn tốt đẹp như ý nhé hoahong.gif

...

Grin Smiley
Woa ! Nhỏ Caroline de Sài Gòn của năm nào...?  Grin
Smiley
Thank My rinh hình dìa đây. Kiss
Sắp tới giờ Giao Thừa bên VN rồi..Smiley
hong1222 hong1222 hong1222 party4 party4 party4 dance3 dance3 dance3 hong1222 hong1222 hong1222
dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing dancing
...
Back to top
« Last Edit: 02. Feb 2011 , 08:51 by vietduongnhan »  

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: :: Những Chuyện Buồn_Vui ::
Reply #359 - 02. Feb 2011 , 12:26
 
vietduongnhan wrote on 19. Jan 2011 , 11:06:
Ngày 19.1.2011


Chào em ...

Câu chuyện Dì Tư (Báo) làm Bảy ngẩn ngơ, vì thấy họ thương quí và tử tế với Dì Tư lắm, ai dè khi "té quỵ" mới thấy rõ lòng người, họ chỉ bề ngoài bằng đầu môi chót lưỡi. Thường xuyên Dì Tư hay ghé n/h đó ăn uống tí ti (họ ko lấy tiền) mà lần nào Dì cũng mua này mua nọ nhờ người mang đến phát rải cho chủ tớ "xực" sạch bách. Undecided

Em coi, chỉ ngồi bên trong chờ xe cứu cấp lại, mà họ sợ liên lụy trong nhà hàng, họ đành đoạn đẩy bà già ra đường khi trời lạnh buốt.. Thật tình, làm 7 hết muốn đến đó chơi. Nếu có đến thì 7 như thực khách, chơi lơ là qua loa thôi, chân trong, chân ngoài - Tình đời thấy ghê quá ! Cry

Ối, mà ai xa lạ câu chuyện của 7 nè... 7 hỏi con gái mượn địa chỉ (hộp thư) - Con nhỏ không quyết định được bèn nó hỏi Papa nó - Lão già tía nó cản, không cho 7 mượn, nên Thiên Kim từ chối - 7 chết liệm người mấy tháng qua, nghĩ tới Trời_Phật thôi buông_xả ngôi ngoai phần đau đớn tinh thần. Cry

Nhớ ngày nào mới qua Paris ở nhà rộng lớn cho nhiều người quen ở đậu (bao ăn ở từ A đến Z) còn làm giấy bảo đảm lãnh nữa và đã cho biết bao người mượn địa chỉ để bà con gia đình họ khắp nơi dễ dàng liên lạc với nhau - Không ngờ ngày nay 7 cần địa chỉ (hộp thư) thôi mà con cũng từ chối (thật ra Kim nghe lời Ba nó - 7 không dám trách Kim, vì Kim bệnh hoạn), trách là trách lão già tía của Kim vẫn tàn ác với 7.
7 muốn có địa chỉ trong Paris trước khi bán căn nhà này, rồi vô Paris mua hoặc mướn phòng nhỏ ở tới già luôn... Nhưng buồn thay ! Cry

26 năm trước, vì Kim bệnh hoạn, đòi ra đây gần nhà bạn nó - Bảy chạy đôn chạy đáo để đủ tiền đổ nhà làm vừa lòng con - Với hy vọng Kim sẽ hết bệnh ! Thế rồi, sau đó 7 cũng chìu Kim, cho bạn trai nó về ở chung - Ở được đâu vài năm - Bạn Kim rủ Kim ra mướn nhà riêng, bỏ Bảy bơ vơ một mình 17 năm nay. Thật ra Kim bệnh hoạn, 7 không dám trách - Nhưng 7 giận lão già Tía Kim lắm ! Bảy muốn gọi phone hỏi lý do, tại vì sao ? Nhưng thôi ráng dằn cho qua cơn Angry

Nay 7 cứ ở đây tới đâu hay tới đó. Ôi đời buồn cứ tiếp nối theo đuôi ! Cry

7 Thương thương
Lâu quá em cũng ít vào đây ...cũng có 1 vài chuyện ...nhưng em ráng bò lên mà đi đó 7 ơi . Đọc chuyên di và chuyện 7 mới thấy thật thấm thía ....7 ơi hãy tự an ui mình ..cứ nghĩ đấy là nghiệp mà mình đã gieo nay phải trả ... Nói thì dễ ..phải không 7 ...Nhưng 7 thương , ngày xưa 7 khuyên em , nay em mong 7 dùng gươm TRÍ TUỆ . Em nguyện cầu Đức Quan Thế Âm Bồ Tát giúp 7 có đủ nghi lực vượt qua sự thử thách này 7 nhe .
Thương 7 nhiều  openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif
Em-TL
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 22 23 24 25 26 ... 28
Send Topic In ra