T Lan xin cám ơn chị Đ Đ , Đ Mỹ và cô em Phượng Trần rất nhiều về ý tưởng - taọ ra tiết mục Viết về Cha và Mẹ.
“Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ Mẹ kính Cha
Giữ tròn chữ HIẾU mới là đạo con”
“Hai giọt mặn đã hoá thành hai nửa.
Nửa mồ hôi thành giọt sữa đời thường
Nửa lệ buồn thành hương vị yêu thương
Tình cha đó mãi vấn vương muôn thuở”Thường thì mọi người trong chúng ta ai cũng có nhiều điều để nói về Mẹ, viết về Mẹ, ca tụng Mẹ. Rằng: Mẹ là tất cả, Mẹ là giòng suối ngọt ngào, lòng Mẹ thương con bao la như biển Thái Bình. Nhưng rất ít ai trong chúng ta nói đến “Tình Cha”.
TL hân hạnh được nghe qua một bài giảng của Thầy Thích Minh Thành với đề tài “Giọt Sữa Giữa Đời Thường“, trong lòng vô cùng xúc động, nên hôm nay xin mạo muội viết vài dòng vụng về để nói về “Tình Cha”, cũng như xin mạn phép trích dẫn và mang vào D/Đ một vài câu chuyện có thật mà Thầy đã nói qua trong bài giảng này.
Chuyện được kể rằng:
Hằng năm cứ đến mùa Báo Hiếu, có một cô bé thường theo Mẹ đến chùa để dự Lễ Vu Lan. Người thường đưa họ đến chùa là một bác xích lô trông rất khắc khổ với chiếc áo kaki sờn vai, bạc màu và đôi dép lào cũ kỉ tưởng chừng như không còn mang được nữa. Năm nào cũng vậy, khi chiếc xích lô vừa dừng lại trước cổng chùa, bật mui xích lô xuống, lấy nón rơm che mặt lại, bác xích lô âm thầm nhìn theo hai mẹ con cho đến khi họ khuất bóng trong sân chùa.
Hai Mẹ con cô gái dự lễ Vu Lan rất trang trọng, họ cài hoa hồng cho nhau và gương mặt vô cùng rạng rỡ, hạnh phúc. Người Mẹ cài hoa hồng cho cô con gái và nói rằng: “Mẹ mừng cho con vì con đang còn Mẹ”. Cô con gái cũng cài bông hồng lên áo Mẹ và chúc mừng Mẹ vì Bà Ngoại vẫn còn hiện hữu trên đời.
Sau khi thấy hai mẹ con nọ cài hoa cho nhau xong, Thầy Trụ trì đến bên họ và nhẹ nhàng nói với Cô bé:
“Hãy lấy nước cho Bác xích lô uống đi con!”
“Thưa Thầy, Bác xích lô ấy chính là Cha của con đó ạ”. Cô bé nhanh nhẩu đáp lời Thầy.
Thầy tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nói như quở trách:
“Trời ơi ! Mùa Vu Lan đến, hai Mẹ con cài hoa cho nhau mà sao lại không cài hoa cho Cha ?“
Cô gái chợt giật mình và vội vàng chạy đi nhặt một bông hoa dại bên cổng chùa rồi đến bên xe xích lô và thưa với cha mình rằng:
“Thưa Cha ! xin cho con cài lên áo Cha cành hoa dại này”
Người Cha cởi bỏ cái nón rơm và trên đôi mắt ông rạng lên một niềm vui khó tả. Cô gái trân trọng cài cành hoa dại lên chiếc áo kaki bạc màu của cha mình và nhìn Cha với đôi mắt đầy biết ơn, kính trọng. Bất chợt, người Cha bật khóc, hai giọt nước mắt lăn dài trên gò má gầy gò của ông. Ông khóc vì sung sướng, vì lần đầu tiên trong đời ông được đứa con gái thương yêu của mình cài lên ngực áo một đóa hoa trong ngày Báo Hiếu dù đó chỉ là một đóa hoa dại. Không nén được xúc động, Cô gái bật khóc thành lời và hôm sau cô ta dâng lên Thầy một bài thơ mà cô đã làm để nói lên nổi lòng của cô trong ngày hôm ấy. Thơ rằng:
Mười bốn mùa Vu Lan
Mươì bốn lần thu qua
Con bất hiếu đã quên lãng tình Cha
Con có tội chưa cài hoa cho Cha khi mùa Vu Lan đến
Cổ họng nghẹn ngào con bật khóc
Khóc thật nhiều, khóc 14 lần con đã quên lãng công Cha
Mùa Vu Lan nam nay con tròn hai mươi mốt tuổi
Nhưng lần đầu con cài cành hoa cho Cha
Cha không trách, Cha chỉ nhìn con mắt Cha đẫm lệ
Con cúi đầu nghẹn ngào rơi từng giọt lệ ăn năn
Thầy đọc xong và mĩm cười thông cảm.
Lại có một câu chuyện như thế này
Có một gia đình nọ, khi người vợ sinh xong đứa con trai thì cô ta qua đời. Vừa mới chào đời, đứa trẻ vừa chịu mồ côi mẹ, lại còn mắc phải một chứng bịnh vô cùng tội nghiệp. Qua một cơn sốt dữ dội, cậu ta bị liệt cả hai chân và từ đó bao nhiêu gánh nặng đè lên trên vai của người cha. Gà trống nuôi con, hằng ngày, Người Cha điệu con trên vai để đi nhặt từng cái cùi của bông sứ rồi xâu lại thành từng xâu và đem bán nhằm mua sữa nuôi con.
Vài năm sau, cậu bé tội nghiệp kia được tặng một chiếc xe lăn từ những người hàng xóm tốt bụng. Nhờ đó, hằng ngày hai Cha con cùng nhau đi nhặt bông sứ, kết thành từng xâu, đem bán, đổi lấy gạo để sống qua ngày. Thời gian trôi qua, sức khỏe người cha ngày càng trở nên suy yếu dần. Tuy nhiên, Ông vẫn vẫn lụm cụm, lang thang từ nơi nầy đến nơi khác để kiếm miếng ăn cho con. Thế rồi một ngày nọ, khi đang lang thang nhặt bông sứ trắng bên đường thì người cha đã ngã quỵ, ông đã từ giả cuộc đời, một cuộc đời với bao đau buồn tủi nhục. Ông ra đi mà trên tay vẫn còn cầm bông sứ trắng.
Ở nhà, trông mãi, trông mãi không thấy Cha về, người con trong lòng bồn chồn lo lắng. Và, cuối cùng vì không thể chờ lâu hơn được nữa, cậu ta bèn lăn xe đi tìm cha già. Con đường quen thuộc, vì vậy không bao lâu cậu bé đã tìm thấy cha mình. Nhưng, hởi ơi ! cậu bé đứng sửng người, khi thấy người cha, người mà cậu vô cùng thương yêu quý trọng, người mà đã bao năm vất vả lo cho cậu từng miếng cơm manh áo , giờ đây đang gục chết bên vệ đường mà trên tay vẫn còn cầm bông sứ trắng. Ông đã rời xa cậu, đã bỏ cậu bơ vơ lại một mình với chiếc xe lăn lăn mãi trên cuộc đời vô định.
Giờ đây, Ngươì con ngày ngày vẫn lăn xe đi nhặt từng bông sứ trắng và nhặt luôn cả những giọt sữa của cha già.
“Khép cửa cha đi sáng tinh sương
Nhặt từng hoa sứ rụng bên đường
Xâu từng hoa lại cha đem bán
Đổi sữa nuôi con cảnh đọan trường
Thời gian chậm buồn lặng lẽ trôi
Nắng mưa điểm trắng tóc cha tôi
Âm thầm cha nhặt từng hoa sứ
Đổi gạo nuôi con cả cuộc đời
Rồi có một chiều cha nhặt hoa
Tuổi già qụy ngã giữa đường xa
Trên tay cha vẫn cầm hoa sứ
Hoa sứ còn đây con mất cha
Giọt sữa hóa thân trong cánh hoa
Trong hoa thoáng hiện bóng cha già
Con ngồi trên chiếc xe lăn nhỏ
Nhặt từng giọt sữa của tình cha” Vậy đó thưa các bạn, tình Cha lúc nào cũng bao la ngọt ngào như tình Mẹ. Chỉ khác có một điều là Cha thì lúc nào cũng nghiêm khắc với con cái và rất ít khi biểu lộ tình cảm âu yếm ra bên ngoài như Mẹ, nhưng ẩn dấu trong sự nghiêm khắc ấy là một tình thương yêu vô bờ bến, thâm trầm và sâu sắc của Cha.
Cha thương yêu lo lắng săn sóc cho Mẹ của chúng mình trong những tháng ngày Mẹ mang thai. Đến khi chúng ta chào đời, Cha lại phụ giúp Mẹ pha sữa, thay tả cho con. Khi con còn bé thơ, cha tình nguyện làm ngựa cho con cưởi, làm máy bay cho con bay. Cha vui với những trò chơi trẻ con của con cho nên mặc dù vớí tuổi già sức yếu, cha vẫn không hề biết mỏi mệt miễn là thấy con mình vui cười. Cha còn là trụ cột của gia đình, do đó vì kinh tế và cuộc sống của gia đình mà Cha phải bôn ba, lăn lộn với đời, trải qua biết bao là khổ cực, những chỉ mong mỏi mang lạị cho Mẹ và con một đời sống sung túc, thoải mái. Và cũng để con không khỏi hổ thẹn với bạn bè chung quanh. Vâng thưa các bạn, tình Cha tuy rất bao la nhưng chỉ chất chứa sâu trong tâm khảm và rất ít khi được bộc lộ ra bên ngoài, nên đôi khi chúng ta không cảm nhận được.
Và có phải dường như chúng ta, ai ai cũng có rất nhiều điều để nói về Cha cũng như về Mẹ của mình ?
Riêng TL, ngay chính bây giờ và cho đến mãi mãi, lúc nào TL cũng thấy mình có rât nhiều điều để nói về Cậu và Mợ, hai đấng sinh thành của mình. Thưa với các bạn, TL đã không được cái diễm phúc là còn Cha , còn Mẹ như một số ACE khác trong D/Đ. Ông Bà đã rũ nhau làm một chuyến đi xa và sẽ không bao gìờ trở lại vơí chị em TL. TL còn nhớ vào cái ngày Cậu TL mất, khi thấy mấy đứa em khóc thương Bố, TL cũng muốn khóc lắm, nhưng không làm sao khóc được. Những cảm giác mơ hồ, hụt hẫng không tên dường như bủa vây trong trí óc quá nhỏ nhoi của TL lúc bấy giờ. Sau khi chôn cất cha già xong, TL ở lại Virginia vài ngày chơi với Mợ cho Mợ vui lòng, rồi về lại Pennsylvania vớí môt cảm giác mà ngay chính TL cũng không thể nào định nghĩa được.
Thưa với các bạn, Cậu của TL một đời nhọc nhằn vì vợ, vì con. Hai lần di cư, hai lần làm lại cuộc đời với hai bàn tay trắng nhưng TL thấy “người “ lúc nào cũng vui vẻ . Vào khoảng thời gian 1954, lúc đó người còn là một anh thanh niên con nhà khá giả, vừa mớí lên chức Cha không được bao lâu, thì vì tương lai của gia đình, của đứa con gái đầu đời, của cậu em trai và của cô em vợ, mà người đã can đảm dẫn dắt một đoàn người gồm Vợ, đưá con gái nhỏ bé, người em trai, cô em vơ, bà ngoại của TL, và gia đình anh chi vợ lên đường vào Nam. Chuyến đi rât là gian nan tuy nhiên rồi mọi người cũng vào được trong Nam bình yên. Khi mới vào Nam, một tay người lo lằng cho tất cả moị người. Đã vậy, ngày xưa TL lại hay bị bịnh nên đó cũng là một gánh nặng cho người. Chắc có lẽ là tại vì mình phải chạy tỵ nạn lúc khi còn quá bé. Thế rồi, Trời Phật đãi người hiền lương và cuộc sống của moị ngươì rồi cũng tương đối ổn định.
Cho đến năm 1975, lại một lần nữa, vì những đứa con còn khờ dại, ngươì định cư ở Mỹ với hai bàn tay trắng.
Ngày xưa, ngươì rất ư là nghiêm nghị và ít nói. Người không ở trong quân đội nhưng kỹ luật ở nhà TL cũng gần giống như là ở trong quân đội vậy. Bọn TL cả ngày chỉ biết quanh quẩn bên Mẹ. Dường như đứa nào cũng sợ người. Khi sang tới Mỹ, ngươì trở nên dễ chịu hơn nên chi TL cảm thấy gần gủi vớì ngườì nhiều hơn.
Vào những ngày đầu tiên xa xứ, TL biết người buồn rất nhiêù. Rồi có một hôm vào một buổi chiều khi đi làm về, TL thấy ngươì bỗng dưng khóc oà lên. Cả nhà rất ngạc nhiên và lo sợ, bởi bọn TL chưa hề thấy người khóc bao giờ. Một lúc sau mơí được biết là, người vừa được tin Ông Nôi đã lặn lội đi từ Bắc vô Nam những tưởng găp được hai người con trai đã bỏ Ông đi vào năm 1954, nhưng đau buồn thay, Ông Nôi lại không gặp đươc người cùng những đưá cháu nội mà Ông chỉ được nghe kể lại. Sau đó, cả nhà laị được nghe người khóc lần thứ hai, khi nghe tin Ông Nôi mất mà ngươì không thể về VN để dự tang lễ của Ông Nội.
Thưa Bố, con xin viết vài giòng lẩn thẩn về Bố và những hy sinh vô bờ bến của Bố cho chúng con, những đứa con …….lúc nào cũng chỉ biết tạo thêm những buồn phiền cho Bố, mà chưa hề có được dịp đền đáp công ơn dưỡng dục của Bố, bởi khi chúng con có sự nghiệp vững chắc thì Bố đã vĩnh viễn xa rơì chúng con.
Giờ này quỳ dưới bóng Phật Đà, con xin thắp nén hương lòng ngưỡng nguyện cầu xin Chư Phật, chư Bồ Tát ba đời, mười phương thùy từ gia hộ cho ngươì được về một nơi chốn an lành nào đó.
Cũng xin gửi những lơì chúc chân thành nhất đến những ACE trong D/Đ đang còn có cái diễm phúc nhất trên đời của những người con là còn Cha, còn Mẹ.
Cũng xin thành thật chia xẻ nỗi đau buồn vớì những người con có cùng chung niềm bất hạnh như mình- mất cả Cha lẫn Mẹ.
.