khanh-van
|
TRÂM.. NHỚ ...NGÀN ...THƯƠNG..! ...tiếp theo... Tưởng nhân dịp này thì Phúc ở nhà luôn, chả có ai thắc mắc về anh ta. Coi chuyện anh ta bị thương và phải về là lẽ dĩ nhiên, không ai bàn tán ganh ghét cả …. Nhưng chừng hơn một tuần lễ sau Phúc lù lù tự dẫn xác lên. Mọi người khuyên Phúc nên về luôn ở nhà cho vết thương mới lành khỏi bị nhiễm trùng. Nhưng nhất quyết Phúc ở lại với mọi người. Anh ta không chịu về. Ngay cả khi Dzũng chủ tịch yêu cầu Phúc nên về thì tốt hơn cho anh. Phúc vẫn xin ở lại với mọi người. Buổi tối cả láng trại nhốn nháo vui hẳn lên vì biết Phúc nhất định không chiụ về. Thấy vậy chủ tịch Dzũng đề nghị liên hoan chào đón Phúc bằng cách mời một bà bán chè, gánh nguyên gánh chè đến phường mình. Chi phí anh trả hết. Chủ tịch Dzũng cũng không quên nhắn mọi người mời cho bằng được Ngàn nha, đừng quên Ngàn ….. Tối hôm ấy vui hơn tết. Mỗi người được một bát chè đậu xanh nấu với đường miá (đường đen), có ca nhạc. Ngàn hát bài “đường xưa lối cũ”. Mọi người nín khe, im lặng nghe Ngàn hát : Đường xưa lối cũ, có bóng tre, bóng tre che thôn nghèo Đường xưa lối cũ, có ánh trăng, ánh trăng soi đường đi
Đường xưa lối cũ, có tiếng ca, tiếng ca trên sông dài Đường xưa lối cũ, có tiếng tiêu, tiếng tiêu ru lòng ai
Đường xưa lối cũ, có em tôi tóc xanh bay mơ màng Đường chiều dịu nắng, bóng em đi áo nâu in đường trăng
Đường xưa lối cũ, có mẹ tôi run run trong hôn hoàng Lòng già thương nhớ, nhớ đến tôi, lom khom đi tìm con
Khi tôi về, bồi hồi trong nắng Tưởng gặp người em hân hoan đứng đón anh về Nào ngờ người em sang ngang khi xuân chưa tàn Con đò nào đây đưa em tôi vào xa vắng...
Khi tôi về, nghẹn ngào trong nắng Tưởng gặp mẹ tôi rưng rưng đứng đón con về Nào ngờ mẹ tôi ra đi bên kia cuộc đời Không lời biệt ly cuối cùng trước khi phân kỳ
Chạnh lòng thương nhớ những phút xưa, phút xưa qua qua rồi Lạnh lùng tưởng nhớ bóng dáng ai in sâu trong lòng tôi Đường xưa còn đó, nắng vẫn lên, vẫn trăng treo ven đồi Mà hình bóng cũ, thiếu trong tôi mỗi khi nghe chiều rơi.... giọng thằng cha nghe mê thiệt. Chưa bao giờ Trâm nghe thấy ca sĩ nào hát hay, mùi bằng Ngàn bữa đó. Phúc cũng hát, anh chàng kính cận đẹp trai vừa đàn vừa hát. Phúc hát bài “Một lần cuối Anh vuốt tóc em, anh vuốt tóc em, một lần cuối, một lần cuối cùng, rồi thôi.... Anh hốt trăng thanh, trên áo em xanh, một lần cuối, như những lần đó xa xôi.... Anh nắm tay em, anh nắm tay em, một lần cuối, một lần cuối, một lần cuối cùng, để còn thấy đời êm lần cuối. Một lần cuối cùng thôi, em ơi!
Thế là héo hắt cho nhau! Thế là nước mắt đêm thâu! Thế là mãi mãi, và mãi mãi tình sầu
Thế là tiếng khóc thiên thâu! Thế là mãi mãi thương đau! Thế là mãi mãi, và mãi mãi xa nhau
Anh hát cho em nghe, anh hát cho em nghe, một lần cuối, một lần cuối cùng, rồi thôi. Anh chết trong mắt em! Anh chết trong mắt em, một lần cuối! như những lần đó... xa xôi.
Anh khóc trên vai em, anh khóc trên vai em, một lần cuối, một lần cuối, một lần cuối cùng, để còn thấy lòng run lần cuối. Một lần cuối cùng thôi, em ơi!
(Hát lại từ đầu rồi tiếp) Anh khóc trên vai em, anh khóc trên vai em, một lần cuối, một lần cuối, một lần cuối cùng, để nhìn thấy tình yêu lần cuối. Một lần cuối cùng thôi, em ơi
Một lần cuối cùng thôi, em ơi! Một lần cuối cùng thôi, em ơi! Một lần cuối cùng thôi, em ơi! Anh chàng nhắm mắt thả hồn trong câu hát. Đêm đó ngôi sao sáng Luật khoa Phúc tỏa sáng ngời …trên bầu trời đen tối Lê minh Xuân. Hình ảnh người thanh niên trí thức, sinh viên luật vừa cao, trắng, đẹp trai xuất hiện mà bấy lâu nay các cô vô tình không nhìn ra ….. mọi tiếng kêu bis.. bis… hát nữa đi anh Phúc …. Anh Phúc hát hay quá !…. Đám đờn ca tài tử càng ngày càng đông, nhất là các cô hầu hết đều có mặt chung quanh chỗ này. Phúc một thần tượng. Một ngôi sao điện ảnh của phường vừa xuất hiện . Có điều lạ lùng là Nhị và Trung hay các thanh niên khác không hề đố kỵ Phúc, khi thấy đám con gái bu theo Phúc, như ngày trước họ đã từng đố kỵ Ngàn. Sau tai nạn của Phúc. Ngàn bây giờ cũng được đám thanh niên phường 5 - quận 3 đón nhận như một người bạn thân quen, chứ không còn ác cảm với Ngàn nữa. Từ đó những ngày cho dù mưa gió, sau những giờ phút lao động, họ ngồi lại cùng với nhau ca hát vui lắm. ...còn tiêp.....
|