....còn tiêp....
Bên cạnh chùa là nhà ông bà Tục. Ông Tục làm sở Mỹ. Còn làm gì Trâm cũng không rõ long tong hay thư ký thì bố ai mà biết. Bà Tục thì cũng như bà Hồng - chạy hàng sách, buôn bán đô la. Một cặp bài trùng. Nhưng bà Tục có vẻ giầu có nhiều tiền hơn bà Hồng Có lẽ vì ông Tục đi làm sở Mỹ chăng? Nhìn căn nhà bà là biết ngay. Nhà lầu đúc, bê tông cốt sắt ba từng. Bà Tục không được đẹp lão cho lắm, nhưng các cô con gái cuả bà cô nào cô nấy cao ráo xinh lắm. Trâm nhìn mà Trâm còn thích. Nào là cô Nga, cô Hạnh, cô Thuý. Cô nào cũng tươi mát. Cả ba cô đều còn đi học.
Bên cạnh bà Tục là nhà bà tổ trưởng. Bà là hiệu trưởng trường Mầm Non. Bà thuộc giòng giõi trâm anh thế phiệt, con vua cháu chúa. Cái tên bà nói lên điều ấy: Công Tằng Tôn Nữ Từ Khuê. Chồng bà là Kỹ Sư Công Chánh, bà có nhiều con, ba trai ba gái. Cô Thuỷ con gái lớn sao xấu quá, mặt đầy mụn trứng cá thâm đen, da dẻ đen sì nhưng tính tình lại rất mềm mỏng. Cô đang học Y Khoa. Cô thứ tên Trang thì lại trắng trẻo xinh đẹp vô cùng đang sửa soạn thi vào nông nghiệp trên Thủ Đức, còn lại bốn đưá. Trâm chỉ nhớ tên có hai đưá nhỏ vì Vũ nó tối ngày chạy đến từng nhà gọi mọi người tối nay qua họp tổ. Trâm Anh thì bé loắt choắt và đen như ba nó. Lúc nào con nhỏ cũng khệ nệ ôm một chồng vở tập. Mẹ nó nhờ Trâm viết phụ các loại nhu yếu phẩm bán cho tổ mình. Nhà kỹ sư công chánh có khác, chú Tân chồng bà cho xây rất chắc chắn và đẹp, ngay trong phòng khách nhà bà có lộng kính một tấm giấy ban khen cuả Hồ chủ tịch ký tên tặng cho ông anh ruột, anh lớn nhất trong gia đình đi theo kháng chiến năm xưa, như một thứ bùa hộ mệnh. Tuy thế nhưng lối xóm vẫn xầm xì, công an khu vực chúng nó biết hết. Nào là gia đình bà thuộc loại đại tư sản, có hãng nước nắm ngoài Phú Quốc, nào là bà có cả tầu buôn. Cả nhà bà đã sẵn sằng di tản, mang gạo, mang nước xuống bến cảng rồi đấy chứ. Vì bất đồng ý kiến với một người chung cổ phần, cãi nhau chi đó bà làm mình làm mẩy bỏ xuống đi về. Ngoài bến cảng họ nhổ neo họ đi. Bà bị ở lại nên vừa giải phóng xong bà xung phong làm việc với chủ mới, người dân chung quanh kết luận cho dù bà có lấy vải thưa nhưng không che được mắt mấy thằng cộng sản đâu. Họ cứ dùng bà tạm trong những lúc đầu mà thôi .
Bên hông nhà bà là một con hẻm lớn. Qua bên kia thì là nhà ông đại tá – giám đốc khám chí hoà. Cộng quân vô, ông bàn giao lại cho bọn họ, ông trình diện học tập đàng hoàng, chúng nhốt ông vào ngay cái khám cuả ông. Sau này khi đổi tiền đợt đầu. Cậu con trai thứ cuả ông bà đang là sinh viên Y Khoa đi chiến dịch đổi tiền. Rồi chúng bắn chết, nhưng lại vu cho cậu tự tử. Người ta đồ rằng trong vấn đề đổi tiền có lem nhem chi đó. Cậu này biết được, có lẽ không chịu sự làm ăn khuất tấp cuả bọn họ, nên nửa đêm chúng kê súng vô đầu bắn cậu rồi vu vạ là cậu tự tử. Bà Kính là mẹ cậu, đau khổ vì chồng tù tội mới chết trong khám tù, bây giờ đến lượt con trai thứ chết vì bị bắn. Oan ức bà kêu gào đến chính phủ, bà làm đơn khiếu nại khắp nơi. Chỉ trong vòng một tuần tóc bà bạc trắng tinh như bà tiên, bà héo hon ủ rũ trông rất tội nghiệp. Sau ông Võ Văn Kiệt có xuống tận nhà bà xin lỗi bà, và hứa cho bà công việc làm để bù đắp sự thiệt hại đã xảy đến cho gia đình bà. Một công việc mà ngày xưa khi ông nhà còn sống chắc chả bao giờ bà nhúng tay làm. Ngày nay dưới chế độ mới, một chế độ ưu việt. thủ tướng cs đặc biệt lưu tâm đến dân nên ưu tiên ban cho bà một việc làm. Mà chính bà phải cảm ơn lòng rộng lượng của chế độ đã đãi ngộ bà. Đó là chân bán hàng cho hợp tác xã cuả phường.
Kế nhà bà Kính là nhà ông Năm chích, ông là y tá chuyên đi chích dạo. Ông có hai bà vợ ở chung. Hai bà là hai chị em ruột. Bà chị lớn không có con. Ông lấy luôn bà em. Đẻ ra một lô con. Bà em đi chợ búa cơm nước hầu chồng hầu con và hầu chị. Bà chị sau khi bị nhường chồng thì chỉ có ăn no và đi bánh bài. Ông đi chích kiếm tiền. Bà hai quán xuyến trong ngoài. Họ sống rất đề huề, lâu lâu nghe tiếng bà chị chửi ầm lên hay la hét um xùm; bà em vì làm lẽ nên xấu hổ chỉ biết nhịn. Bà em hay rủ Trâm đi lễ cuối tuần. Khi hỏi về hoàn cảnh bà. Bà nói rất thương tâm: Cô Trâm ơi – Khôn ba năm dại một giờ Tôi tội lỗi thế này thì đành chịu chứ biết nói sao? Tôi mong Chuá tha lỗi cho sự sa ngã cuả tôi. Bên cạnh nhà bà là nhà nhỏ Hồng. Chồng nó là lính Hải Quân – binh nhì thôi, nhưng chồng nó to con, cao ráo và đẹp trai lắm. Ăn nói cũng rất đàng hoàng .
Gia đình nhỏ Hồng thuộc loại văn nghệ sĩ vì lâu lâu lại có hai xe cam nhông to lớn bít bùng về đậu trước cửa nhà. Đó là xe đoàn hát Hương Giang. Công an mấy lần phải đến tận nơi yêu cầu xe lớn ra ngoài mặt đường Phan Thanh Giản đậu, chứ không được quyền đậu trong khu nhà dân như thế này. Nhỏ Hồng cũng bằng tuổi Trâm, vợ chồng nó có hai thằng con trai. Đưá nhỏ cuả nó bằng tuổi với con gái Trâm. Sau ngày giải phóng, con Trâm không còn học trường tây trường đầm nưã. Trường các bà sơ tây bị giải thể bãi bỏ , rồi mẹ con về ở bên nội như thế này, cho nên hai đưá con Trâm phải theo học trường tiểu học công lập Bàn Cờ. Trường này trước nhà con Hồng .Giờ tan học con nít túa ra đầy đường, hai thằng con trai cuả nhỏ Hồng lúc nào mặt mũi cũng tèm lem tuốc luốc, chúng nó chỉ mặc cái quần xà lỏng, cởi trần quanh năm. Thằng em đôi khi còn thò lò mũi xanh hai đứa con bẩn như ma nhưng bà mẹ thì lúc nào cũng phấn son đầy mặt, tay dài móng đỏ chót ăn mặc như gái đứng đường. Bao nhiêu đưá trẻ tan học, con nó không chòng không ghẹo chỉ nhằm vào hai đưá con cuả Trâm, chúng nó chạy theo hai đứa con Trâm lúc thì xô đẩy cho té, lúc thì dựt áo đầm con bé. Chẳng vì là hai con học trường Sơ , nên có đồng phục áo đầm xanh sơ mi trắng, thằng bé em cũng thế quần tây xám áo sơ mi trắng. Bây giờ tuy ra trường công lập học thì cũng phải mặc nốt những đồ có sẵn, chứ tiền đâu ra mà may đồ mới. Hai thằng mất dậy con kia cứ nhằm vào hai đứa bé ăn mặc sạch sẽ nhất trường, chúng nó có máu ganh tị hơn thua, nên đánh hai đứa bé con của Trâm. Trâm biết được, cô đến cổng trường rình. Khi nhìn thấy tận mắt chúng nó chạy theo kiếm hai đưá bé trong đám học sinh lố nhố để xô và dựt áo. Trâm phóng theo nắm chặt tay thằng bé. Cô hét tướng lên: Tại sao mày dám đánh nó?? Mày là con cái nhà ai ?? Nhà mày ở đâu?? Thấy Trâm làm dữ mặt thằng con xanh lè. Nước mũi chảy thòng lòng dơ tay chỉ nhà nó. Ai dè chính nhà con Hồng. Trâm bồi thêm một cú cho thằng bé chết khiếp:
- À ! Ra má mày là con nhỏ Hồng. Mày dám đánh con tao hả ?? Tao đi thưa công an cho mẹ con mày tù rũ xương. Mày muốn vô tù không hả thằng oát con kia ??
Trong lúc Trâm túm thằng bé làm dữ, thì thằng anh phóng về nhà kêu mẹ nó ra. Con Hồng theo con ra đến bên Trâm. Không để con Hồng kịp nói lời nào Trâm đã to tiếng làm khớp vía hai thằng con:
- À ! Thì ra nó là con mày hả Hồng ?? Hai cái đưá này ngày nào cũng chạy theo hai đưá con tao, xô đẩy và đánh hai đưá bé. Tao nói với nó rồi đó. Nó mà đụng đến con tao một lần nữa là tao đem chặt hai cái tay của nó đi nha. Mày là má nó mày nhắc nó nghe Hồng.
Con Hồng nghe vậy thì cũng biết là Trâm dọa thôi chứ làm sao Trâm chặt tay con nó được. Nó cũng hùa theo:
- Tụi bay không được đụng vô hai đứa nhỏ con của cô Trâm nha .
Xong nó hét hai đưá: Vô nhà rưả mặt đi. Áo đâu sao tụi bây không mặc ??
Lúc này Trâm mới buông tay thằng bé ra. Thằng bé phóng ngay về nhà. Thành ra từ đó quen nhỏ Hồng. Thấy nó cũng tự nhiên lả lơi, chả dấu diếm gì cái nghề làm môi giới gái gọi. Trâm tỉnh bơ đặt tên và gọi nó là : Hồng “chủ chưá ” ! Cho khác với bà Hồng gần nhà. Nó cũng chả đính chánh hay bực mình. Dân chơi mà còn sợ gì ??
...còn tiếp....