Hai đứa tôi dọn về ở cạnh gia đình cô gái út, thuộc tỉnh Hawthorne đã gần môt tháng rồi. Lần đầu tiên, kể từ khi lấy nhau, cũng gần nửa thế kỷ, chúng tôi mới thật sự có đời sống riêng tư, nghĩa là chỉ có hai đứa trong một cái nhà! Ôi, không có gì quí hơn độc lập, tự do, lời Bác...mắc gió thật là chí lý!
Từ khi Bố bước đi bước nữa, gia đình tôi trở nên rắc rối về cái khoản anh em. Tính kỹ lại, chúng tôi thuộc ba dòng con cả thẩy. Tuy nhiên, anh em tôi là con bà Cả được ở thế thượng phong vì tôi đã già đầu lại có nhiều thành tích trong việc ... trốn Tây! nên được mọi người nể trọng kể cả Bố và Dì thân mến.
Hồi mới dinh tê vào Hà nội, chỉ một mình tôi, nhờ phấn đấu dữ dội mới được Bố cho đi học lại. Còn em, vì là phận gái nên thất thế, rồi lại bị cạnh tranh bởi cô con riêng của Dì nên rút cuộc cả hai đều phải ở nhà làm bếp, trông em cho tiện việc sổ sách.
Sau khi được thuyên chuyển về dạy ở tỉnh Ba Xuyên, khoảng hơn một năm sau thì Bố qua đời. Em tôi mất chỗ dựa, lại bị chèn ép giữa đám em có Dì là thủ lãnh, nên trốn về sống với tôi để được yên thân cho đến khi tôi lấy vợ. Từ đó công ty ba người sống êm đềm, đoàn kết mí nhau tuy thỉnh thoảng cũng hơi lộn xộn nhưng nhờ tôi vững tay chèo nên hoà bình luôn luôn được ổn định. Đám cưới được vài tháng tôi nhập ngũ khoá 16 Thủ đức, gia đình bèn dọn về Sài gòn và bắt đầu kiếm tiền bằng cách sản xuất quần áo con nít đem bán. Một ngày đẹp trời, có người đến xin bàn tay, Cô em bèn mau mắn chấp nhận, một phần vì tình thế đã chín mùi, phần nữa cũng do sự cố vấn khôn ngoan của anh chị thân thương. Sống chung mí nhau chỉ một thời gian ngắn, cô em cũng quyết tâm theo lời của Bác... xin ra ở riêng cho vui vẻ cả làng và công ty 3 người đến đây kể như vĩnh viễn tan hàng. May quá chắc do Thượng Đế xếp đặt, trong lúc công ty đang hoạt động thì vợ chồng tôi cũng thi đua sản xuất được ba tí nhau để quần áo đỡ bị ế, tức là công ty 3 vừa xập tiệm thì công ty 5 lại tưng bừng khai trương mà không hề gián đoạn. Thế rồi cái công ty 5 này dính với nhau như xi măng cốt sắt, năm này tháng nọ cho mãi đến tháng 7 vừa rồi, vợ chồng tôi mới được hoàn toàn giải phóng.
Đọc đến đây, chắc quí vị đã sốt ruột : Ô hay, đầu đề rõ ràng là "Dọn nhà" mà sao chả thấy giường tủ, bàn ghế gì cả vậy ! hay đã đi lạc đường chăng? Xin lỗi, tôi phải vòng vo tam quốc để quí vị thông cảm và mừng cho cho chúng tôi, rút cuộc cho đến cuối cuộc đời thì cũng được hưởng một chút tự do đích thực dù đã hơi muộn màng. Và bây giờ tôi xin phép được trở lại với đề tài "Dọn nhà".
Từ khi viết bài tếu " Nhà tôi ", Nàng dọa, đòi đi L.Vegas để làm việc thì tôi đã thấm đòn và tự hứa sẽ không bao giờ được... dại như thế nữa. Nhưng than ôi, thân già, đầu óc đã kém minh mẫn, đâu còn hơi sức để sáng tác nữa, chỉ lấy bài cũ ra xào lại cho đỡ buồn. Hơn nữa viết bài về dọn nhà thì làm sao mà không đụng chạm đến Nàng, chẳng lẽ cứ lảm nhảm về giường,tủ,bàn ghế mãi thì quí vị lại chán đâu có thèm đọc. Thôi thì tôi đành rút lại lời hứa cho khoẻ và đặt tên bài này là: " Bài dại cuối cùng Số 1" để phòng hờ cho chắc ăn. Trước khi nói về tổ ấm mới, tôi mạn phép, ngược thời gian, kể sơ sơ về cuộc sống của chúng tôi trong căn nhà cũ, dù sao cũng kéo dài đến 16 năm, chắc sẽ có đủ món Hỷ Nộ Ái Ố để mời quí vị cùng thưởng thức.
Nhà vợ chồng cô gái lớn ở tỉnh Irvine, thuộc loại trung bình có 3 phòng ngủ, 2 phòng nhỏ,1 phòng lớn. Lúc chúng tôi dọn về thì các cháu mới có bé trai đầu tiên chừng 2 tháng. Tưởng đã gút bai chợ Trời thì được nghỉ dài hạn, ai ngờ lại có job mới ngay. Thế là hai đứa chia nhau tếch ke em bé, làm bếp,đi chợ,làm vườn,lau nhà...nghĩa là đủ thứ ở trên đời để vợ chồng gia chủ sau khi đi làm về, chỉ việc phè mà thôi. Cũng xin khoe với quí vị là nghề rửa chén của tôi trở thành pro là nhờ được tập luyện nhuần nhuyễn trong thời gian này. Thêm nữa, để bà xã được nghỉ dưỡng sức, ban đêm tôi tình nguyện làm overtime như thay tã, pha sữa...di chuyển như robot trong đêm tối mà không hề vấp té. Dạo đó không hiểu sao mắt tôi sáng lắm, nhưng có lẽ hơi lạm dụng nên Trời phạt và bi giờ sau khi được giải phẫu, tôi chỉ còn nhìn đời với một con mắt mà thôi.
Chúng tôi được nhút nhít trong một căn phòng nhỏ, rất ấm áp vì... thiếu không khí. Một hôm, tự nhiên Nàng có sáng kiến dễ thương là đòi ngủ riêng, chê tôi không được... thơm tho. Ái chà, cái chiêu này hay được VC xài lắm, gọi nôm na là" Vắt chanh bỏ vỏ". Thế thì sao ngày xưa lại khen... như múi mít ! Ừ thì già thường hay ở dơ, ai mà chẳng vậy, nhưng sao lại phũ phàng thế, đâu rồi cũng còn đấy chứ! Cụ Bob Dole đã từng lên TV quảng cáo cho hãng Pfizer, khen thuốc tốt lắm mà, chẳng lẽ tôi lại thua cụ Bob ! Phòng đã như cái lỗ mũi, lại kê 2 giường thì chỗ nào để thở? Hai giường dù loại nhỏ, kê sát vào tường chỉ còn hở độ 4 gang tay ở giữa lối đi, nghĩa là nếu cả hai cùng hạ thổ một lúc thì đụng... đầu gối. Lại còn đồ đạc nữa, chỗ nào chứa? Dạ thưa, everything đều được nằm đầy ắp ở dưới gầm giường, thật... dễ nể. Ở giữa phòng về phía cuối giường còn được nhét thêm một cái tủ cao, trên đặt một TV để Nàng coi phim, nghe radio và.. làm thơ. Còn đồ nghề của tôi là một dàn nhạc đơn dản gồm 2 speaker đặt 2 bên tủ, thêm một cái receiver và một cái cd changer nữa là đủ bộ. Tất cả những cái lẩm cẩm này bao vây hai đứa chật cứng, nếu có động đất chắc phải nằm chết dí tại chỗ, khỏi chạy đi đâu cho...đời mỏi mệt. Cũng chưa hết, thế cái computer dùng để viết bài hầu quí vị thì nó ở đâu? cũng lại ở...trên giường mà thôi. Trong khung cảnh ác liệt như vậy mà Nàng vưỡn làm Thơ và kẻ hèn này vưỡn viết bài đều đều để quí vị giải trí thì quả là đáng...vinh danh lắm !
Sự thật gọi là 2 cái giường nhưng ngắm kỹ thì cũng chỉ là một vì thò tay qua là đụng nhau rồi, đâu có cải thiện được tí nào. Nhà chúng tôi lại có duyên được toạ lạc tại một địa điểm nổi tiếng, có hỗn danh là " Nửa đêm,giờ Tý,canh ba", thế nà thế lào? Số là đằng sau nhà có đường rầy xe lửa, cứ 3,4 giờ sáng là nó chạy sầm sập và hú còi ầm ỹ, bố ai mà ngủ được, dậy luôn thì còn sớm quá mà ngủ thì hổng đặng, vậy thì.... nằm chơi hả ! Chúng tôi già rồi thì hổng nói làm gì vì " Lực bất tòng tâm" nhưng chúng nó còn trẻ sao lại sản xuất ít thế, chỉ mới có 2 thằng cu tí cho đến giờ phút này, hay tại kinh tế suy thoái?
Cuộc sống ấm áp tứ mùa của chúng tôi cứ dần trôi cho đến 5 năm sau thì cu tí thứ hai được ra đời và dĩ nhiên cái job trông em bé phải vất vả thêm một mức nữa. Hai cháu ngoại lớn như thổi, năm nay cháu nhớn đã 16, cháu nhỏ lên 10 và chúng nó đã biết đòi quyền lợi nghĩa là muốn sở hữu thêm một phòng nữa, nghĩ cho cùng thì cũng hợp lý thôi. Ở xứ Mẽo này, gia đình theo định nghĩa chỉ gồm bố,mẹ và con cái, còn Ông Bà thì đi chỗ khác chơi, hơi phũ phàng nhưng vì sống ở xứ văn minh mà! Chúng tôi đang bối rối, chưa biết tính sao thì may quá chắc cũng do Thượng Đế an bài, vợ chồng cô gái út xuống thăm thấy vậy bèn sốt sắng mời lên ở căn nhà cũ vì các cháu mới mua được căn nhà mới cũng ở gần đó. Vợ chồng tôi vốn hiền lành, ăn ở với ai cũng như bát nước đầy, tuy thỉnh thoảng cũng chọc ghẹo Quí Cô chút xíu nên Trời thương, lúc nào cũng có quới nhân phù trợ là đúng dzồi !
Thế là, một ngày đẹp trời, chúng tôi mỗi đứa một vali, thêm 3 cái máy may, dàn nhạc, phây phây khăn gói kéo nhau lên tổ ấm mới ở tỉnh Hawthorne. Vợ chồng chàng rể lớn còn ưu ái tặng thêm cái tủ, TV và luôn cả 2 cái giường cho chúng tôi được ngủ riêng... vĩnh viễn.
Căn nhà khá lớn,có lầu gồm 4 phòng ngủ, 2 phòng khách, 2 rest room và 2 cái bếp do làm thêm, rồi ngăn đôi ra cho 2 gia đình, cùng là bà con thân thích ở chung cho vui. Vợ chồng tôi là bậc trưởng thượng nên được ưu tiên ở phía trước, có vườn bông tương lai sẽ khá nhờ sự chăm sóc của Nàng. Tuy sống chung dưới một mái nhà nhưng hoàn toàn cách biệt, có lối đi riêng thoải mái và hai gia đình ít khi có dịp được diện kiến mí nhau.
Phòng ngủ hai đứa tôi có thể kê được tới 3 cái giường, tha hồ mà cựa quậy, ban đêm muốn bò qua cũng phải có thời gian. Phòng khách tương đối rộng, sàn gỗ bóng láng, hiện giờ nếu nhẩy sì lô thì cũng được 7,8 cặp vì đồ đạc gia chủ đã khiêng đi sạch bách.Tôi đề nghị với Nàng kê một sofabed ở phòng khách, và dàn nhạc của tôi nữa là đủ rồi, còn dư chỗ thì để thở cho bõ những ngày... ấm áp. Cái vụ sofabed này quả thật tôi có ý xấu là dành chỗ sẵn để trốn, phòng những dịp đi ăn cưới, đêm về cái bụng lộn xộn hổng ngủ được. Phòng thứ ba chứa 3 cái máy may để Nàng may vá vớ vẩn, ôn lại những kỷ niệm về chợ Trời năm xưa. Thành thật mà nói, tuy Nàng không được dễ chịu với tôi lắm nhưng đối với Quí Cô và các em thì lại thân ái và rất dễ thương. Lúc mới dọn về, Nàng bảo bây giờ có chỗ riêng tư, Quí Cô và các em, quần áo có sứt chỉ, dây kéo mắc gió hay lên lai quần...cứ đem đến hoàn toàn free, nhưng nếu có nhã ý tặng quà thì Nàng cũng không để mọi người phải...buồn. Đặc biệt cái mục này mới là đáng tiền: Hễ em nào đang mặc size 6 mà tụt xuống 4 thì Nàng thưởng, sửa free hoàn toàn không cần quà cáp gì cả. Còn đang size 4 mà lại bò lên size 8 thì ráng chịu, Nàng không chịu sửa vì ai biểu ăn cho ...lắm vào,Trời phạt.
Còn phần tôi thì được quí tử tặng cho cái dvd player chứa được những 300 đĩa mà hiện giờ chỉ mới có độ 20 đĩa thôi,quí vị nào thiếu chỗ thì tôi cho gửi free. Rồi còn cái bếp nữa, hoàn toàn trống rỗng...đang chờ quí vị có ý kiến xây dựng đấy.
Nói đùa một tí cho vui chứ tôi bây giờ tu rồi, Tham Sân Si chỉ còn tí xíu nữa thôi. Bữa nào có dịp mời Quí Cô và các em lại chơi để chúng ta cùng hàn huyên, vui vẻ mí nhau vì sợ không còn kịp nữa đâu !
Chuyện Phiếm
Nguyễn ngọc Đường
