Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Truyện thụyvi  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 6 7 8 9 10 ... 21
Send Topic In ra
Truyện thụyvi (Read 37129 times)
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #105 - 14. Jun 2011 , 17:37
 


Papa
Trình bày: Paul Anka



...




Everyday my papa would work
To try to make ends meet
To see that we would eat
Keep those shoes upon my feet
Every night my papa would take me
And tuck me in my bed
Kiss me on my head
After all my prayers were said
And there were years
Of sadness and of tears
Through it all
Together we were strong
We were strong
Times were rough
But Papa he was tough
Mama stood beside him all along

Growing up with them was easy
The time had flew on by
The years began to fly
They aged and so did I
And I could tell
That mama she wasn't well
Papa knew and deep down so did she
So did she
When she died
Papa broke down and he cried
And all he could say was, "God, why her? Take me!"
Everyday he sat there sleeping in a rocking chair
He never went upstais
Because she wasn't there

Then one day my Papa said,
"Son, I'm proud of how you've grown"
He said, "Go out and make it on your own.
Don't worry. I'm O.K. alone."
He said, "There are things that you must do"
He said, "There's places you must see"
And his eyes were sad as he
As he said goodbye to me

Every time I kess my children
Papa's words ring true
He said, "Children live through you.
Let them grow! They'll leave you, too"
I remember every word Papa used to say
I kiss my kids and pray
That they'll think of me
Oh how I pray
They will think of me
That way
Someday


thanks.gif
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #106 - 21. Jun 2011 , 12:23
 
thuỵvi wrote on 21. Jun 2011 , 11:27:
      Lời Riêng: Vì không biết kỷ thuật viết thêm cho bài viết đã post, nên đành phải bổ túc trên trang rời này. Cảm ơn sự thông cảm của quý độc giả.

thụyvi xin bổ túc và đính chính một số chi tiết trong bài "NGƯỜI TÌNH TRONG NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU CỦA PHẠM ĐÌNH CHƯƠNG ":
Bản  “ Nửa Hồn Thương Đau “ Lời  không phải phổ từ thơ của Thanh Tâm Tuyền, mà chính do Phạm Đình Chương viết ( lời, nhạc và tựa ) để làm nhạc đệm cho phim “ Chân Trời Tím “ truyện của Văn Quang do Liên Ảnh công ty  của Quốc Phong làm giám đốc.
Trong  bản Nửa Hồn Thương Đau, Phạm Đình Chương chỉ mượn duy nhất 2 câu chót trong bài thơ Lệ Đá của Thanh Tâm Tuyền do Cung Tiến phổ nhạc mà thôi ( Chi tiết này do chính PĐC kể trong một bài viết của DTL mà nhiều bài viết cứ lẩn lộn không chính xác ) ( Xin phép tác giả được trích lại để bổ túc cho tư liệu ).


Thụy Vi mến,
Trên góc bên phải mỗi post của TV có 3 options: Quote, Modify và Delete để Vi có thể chọn dùng. Thụy Vi thử xem sao nhé, và còn nữa nè, trước khi  bấm "Post Message" Vi có thể "Preview" để xem trước, nếu chưa vừa ý thì sửa chửa lại trước khi đăng.

cheo-ghe


Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #107 - 21. Jun 2011 , 13:11
 
    

Đậu Đỏ ơi! Đậu Đỏ ơi! Cảm ơn bồ thật nhiều.
Mình vừa "Lười vừa Dốt" về kỷ thuật computer. Nếu không nhờ những bài hát do Emwhy phụ hoạ thì trang " Truyện thụyvi " nhìn thật chán ơi là chán....
Back to top
« Last Edit: 11. Feb 2012 , 15:08 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #108 - 21. Jun 2011 , 13:38
 
thuỵvi wrote on 21. Jun 2011 , 13:11:
     Đậu Đỏ ơi! Đậu Đỏ ơi! Cảm ơn bồ thật nhiều.
Mình vừa "Lười vừa Dốt" về computer. Dở về kỷ thuật ơi là dở, vì thế, dù mỗi bài viết của mình đều có minh hoạ mỗi bức tranh ( phần lớn là do chính mình vẽ ) nhưng không biết làm sao gửi kèm theo, cũng như không biết làm sao trình bày cho bài viết sáng sủa  ( chữ lớn hơn chẳng hạn ) Nếu không nhờ những bài hát do Emwhy phụ hoạ thì trang " Truyện thụyvi " nhìn thật chán ơi là chán...
   

Chuyện nhỏ!!!! Bồ hỏi thử xem các chị em  và các cô ở đây xem có ai mới vào mà biết xử dụng hết các tiểu xảo đại xảo không nào  Smiley
Từ từ rồi bồ cũng sẽ biết hết mà ( không biết thì tụi mình cũng...đè bồ ra để cạo nhớt ( vì lười và dốt mà)để bồ hết đường chạy hehehe.
Nói thiệt nha, chừng nào bồ muốn tiến thêm 1 bước thì bồ chi/ cần há miệng, sẽ có khối chị em sẵn sàng giúp đở. Mình thích cái training bằng cách nắm tay chỉ việc chứ không thích cách "làm dùm". Bồ "chịu" kiểu nào hơn  Grin    Grin
Thế này nhé, mình chỉ bồ sơ sơ nhé!
Phía trên cái post reply có một lô 2 hàng với các hình be bé (gọi là icons). Nếu bồ rà con chuột vào mỗi icon thì nó sẽ hiện chữ lên để giải thích về icon đó.
Nếu bồ muốn dùng chữ bold, thì bồ bấm vào hình chữ B. và viết những gì bồ muốn đậm nét vào giữa 2 cái tags [ b] và [ /b]

Như vầy nè : Vi ơi Vi à ,...    Grin

Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #109 - 21. Jun 2011 , 17:09
 


Cho Người Tôi Yêu

Sáng tác: Nguyễn Ánh 9
Trình bày: Quỳnh Lan


...


Rồi tình yêu cũng phai, lòng người cũng đổi thay
Lệ buồn vương mắt ai trong cuộc tình này
Tình yêu như bóng mây, nhẹ trôi với heo may
Đường tình đã chia tay mộng ước tàn phai
Tìm đâu bóng ngày qua, ngậm ngùi trông mối tình xa
Tìm đâu phút mê say khi tình như thoáng mây bay
Tình yêu đã đổi ngôi, ân tình hai tiếng đầu môi
Đường theo ánh trăng soi, đêm về đếm bước lẻ loi
Dù người quên lối xưa
Để cùng ai xây ước mơ, để mặc riêng tôi ngẩn ngơ tháng năm đợi chờ
Dòng thời gian vẫn trôi, niềm thương nhớ khôn nguôi
Người ơi chốn xa xôi còn nhớ tình tôi.


thanks.gif
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #110 - 23. Jun 2011 , 11:48
 
       

                                                                    
DI CHÚC




...




Đúng là hôm nay, một buổi sáng rất buồn
Những người bạn thân, quen ra đi vội vã
Tôi chợt nhớ anh, và có nghĩ suy rất lạ
Mai này, ai tiễn ai đây?

Đúng là hôm nay, một buổi trưa rất buồn
Lòng chao nghiêng như cánh lá ngoài kia thả xuống
Tôi chợt nghĩ đến mối tình như buổi trưa muộn
Mai này, ai khóc ai đây?

Đúng là hôm nay, một buổi chiều rất buồn
Ngày vội vã… ngày kéo ngày rơi xuống
Tôi nghĩ đến anh, đến tôi…
Dẫu ai đưa ai!
Cũng còn chút tình - cho người ở lại.

         
thuỵvi
   ( Hầm Nắng, 2-11-2010 )










                         
         




Back to top
« Last Edit: 11. Feb 2012 , 16:58 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #111 - 23. Jun 2011 , 11:59
 
thuỵvi wrote on 23. Jun 2011 , 11:48:
                           
             DI CHÚC


Đúng là hôm nay, một buổi sáng rất buồn
Những người bạn thân, quen ra đi vội vã
Tôi chợt nhớ anh, và có nghĩ suy rất lạ
Mai này, ai tiễn ai đây?

Đúng là hôm nay, một buổi trưa rất buồn
Lòng chao nghiêng như cánh lá ngoài kia thả xuống
Tôi chợt nghĩ đến mối tình như buổi trưa muộn
Mai này, ai khóc ai đây?

Đúng là hôm nay, một buổi chiều rất buồn
Ngày vội vã… ngày kéo ngày rơi xuống
Tôi nghĩ đến anh, đến tôi…
Dẫu ai đưa ai!
Cũng còn chút tình - cho người ở lại.

         . thụyvi
   ( Hầm Nắng, 2-11-2010 )


votay   votay
Trò thụyvi này thông minh tột bực!!!  hoado
Mỗi ngày nhớ thử thêm cái mới nhé, thí dụ như mấy cái màu mè đó. Vi cứ bấm vào màu nào đó và viết vào giữa 2 cái tags và....xem thử.
Đơn giản như là đang giỡn dzị đó, phải hong nào ???


cheo-ghe
Back to top
« Last Edit: 23. Jun 2011 , 12:01 by Dau Do »  

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #112 - 23. Jun 2011 , 13:27
 




Đậu Đỏ ơi, mình "dzợt" tới mướt mồ hôi mới được "dzậy" đó. Màu này có phải màu của chè đậu đỏ hong?
Back to top
« Last Edit: 11. Feb 2012 , 15:06 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #113 - 23. Jun 2011 , 13:37
 
thuỵvi wrote on 23. Jun 2011 , 13:27:
Đậu Đỏ ơi, mình "dzợt" tới mướt mồ hôi mới được "dzậy" đó. Màu này có phải màu của chè đậu đỏ hong? Hu hu hu


Làm giỏi như dzị mà còn rên siết gì nữa!
thụy vi chỉ cần biết mấy cái nguyên tắc chính thôi, sau đó mọi thứ đều được dùng giống nhau. Như dzị xem như là bồ đã "tốt nghiệp" rồi nhé. Congrats !!!
Thưởng cho cái huê nè  pansytim

ps: hình như là màu "máu đỏ" chứ hỏng phải "đậu đỏ " bồ ơi  Embarrassed
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #114 - 23. Jun 2011 , 16:06
 
    
                     
LÀNG PHƯỚC TÍCH VÀ BỨC TRANH CỔ NGỌC



...


Thường mỗi khi muốn hỏi về chuyện quá khứ hay về văn học nghệ thuật, tôi thường gọi nhờ ba tôi nhắc lại, hoặc giải thích dùm cho. Nhưng từ ngày ông cụ khi nhớ khi quên, là  tôi cầu cứu với người bạn của chồng đang sống tận bên trời Tây, vì cứ hể tôi “ới” lên là cuốn tự điển sống NgườiParis cứu bồ ngay tức khắc.
    Lần này, viết lan man về chuyến đi thăm quê nội và bất ngờ gặp lại bức tranh ngọc của ông ngoại tặng cho ông nội của tôi bị thất lạc từ biến động Mậu Thân. Tôi cứ men theo trí nhớ của mình để viết về một kỷ niệm lạ kỳ và chép lại những đặc điểm của một  làng xa tít tắp gần địa đầu biên giới   
    Ông ngoại tôi là một ông cụ miền nam, lịch lãm nhưng đầy nét hào sảng, còn ông nội tôi người làng Phước Tích tận ngoài Thừa thiên, Huế - Ấy vậy mà hai nhà thông gia thân thiết với nhau vì bởi cùng đam mê cổ ngoạn và thích lang bạc kỳ hồ.   
    Theo sử liệu, quê nội của tôi ngày xưa nức tiếng về nghề làm gốm, thuộc vào đẳng cấp Brand-name. Hãy nghe ông Nguyễn Văn Mạnh một trong những nhà nghiên cưú Huế viết về làng Phước Tích, quê nội của tôi như sau:
   
“Làng Phước Tích còn có tên gọi là "Kẻ Đôộc"…” Đôộc Đôộc” Xuất phát từ tên gọi một loại sản phẩm nghề gốm của dân làng. Từ xa xưa, gốm Phước Tích nổi tiếng cả một vùng rộng lớn. Các sản phẩm của nó như lu, hông, đôộc [đột ] hũ, ảng, chum, vại... được người dân ở nhiều vùng ưa thích. Gốm Phước Tích được mang đi chào bán khắp các chợ trong vùng từ Quảng Bình đến Quảng Ngãi, như chợ Truồi, chợ Nọ, chợ Mai ở Thừa Thiên Huế, chợ Tréo - Quảng Bình, chợ Cam Lộ - Quảng Trị, chợ Chùa - Quảng Ngãi... Tuy chưa được tráng men nhưng chất lượng gốm Phước Tích khá tốt. Do độ nung cao và chất đất tốt nên sản phẩm gốm dày, có thể sử dụng vào nhiều việc, như làm dụng cụ đun nấu, đựng các chất lỏng hoặc làm đồ dùng trong nhà.Gốm Phước Tích có mặt khắp làng quê trong các tỉnh miền trung. Tiếng tăm, thương hiệu đoộc Phước tích cứ  lan dần. Có đoộc là có công ăn việc làm. Có đoộc là có lúa, có đậu, có mè, có hàng hóa tích lũy đổi chác ra bạc tiền. Có tiền cho con đi học trường xã, trường huyện hay vào Huế ra Quảng Tri. Nhiều người thành đạt trong khoa cử, trở thành ông nghè, ông cử đi làm tri huyện, tri phủ, dạy học ở các tỉnh từ Thanh Hóa vào tận Phan Thiết, Bình Tuy…vì thế có câu “Tú tài lấy triêng mà gạt. Cử nhân lấy trạc mà sương”. Sự thành đạt của com em trong làng là nhờ nghề đoộc Phước tích.

Sản phẩm gốm Phước Tích không chỉ cung cấp đồ dùng cho dân trong vùng mà còn được vua quan nhà Nguyễn ưa chuộng. Gốm Phước Tích còn trở thành một sản phẩm đặc biệt cống nạp cho các triều đại nhà Nguyễn để nấu cơm cho vua ăn, vì thế đã có hai câu thơ:

    Om Phước Tích ngon cơm hoàng đế
    Sen Hà Trì quý thể Phú Xuân

Người dân nơi đây còn truyền tụng sự việc, vào thời Nguyễn, hàng năm làng phải cống nạp cho triều đình hàng trăm om đất để đặc biệt dùng thổi cơm cho vua [ nghe nói, sau mỗi lần thổi cơm, nhà bếp của vua phải đập vở chiếc om này? ]
Vào khoảng thế kỷ XVIII-XIX. Do nghề gốm phát triển nên cuộc sống người dân Phước Tích ngày càng khá giả. Họ tậu gỗ dựng nhà ở khang trang hơn, lập đền miếu, nhà thờ họ uy nghiêm hơn.  Bởi vậy hiện nay làng Phước Tích còn hàng chục ngôi nhà cổ trên dưới trăm tuổi.
Mỗi nhà thờ họ đều lưu giữ gia phả, hương án, mộc chủ của dòng họ mình, cùng với các bức hoành phi, câu đối sơn son thếp vàng…” [ ngưng trích ]


...

   Thường con gái trong dòng họ Lê Trọng [ là một trong mười hai dòng tộc “ thập nhị bổn phái” khai canh khai khẩn được làng tưởng nhớ công đức lập đình để phụng thờ, ngoài ra có nhà thờ họ riêng giữ gia phả, hương án, mộc chủ của dòng họ mình ] không [ ít ] ai mang chử lót Trọng, không biết sao, ông nội phá lệ, đặt tên tôi Lê Trọng Hải Đường.  Cũng như mọi người thường tình, tôi thầm hảnh diện về gia phả dòng họ của mình. Vì thế trong lần về VN thọ tang bên chồng, tôi muốn đưa chồng và các con, dâu rể, suôi gia về …làng một chuyến.

    Đoạn đường từ Mỹ Tho ra Huế thật dài.  Nhất là dưới cái nắng nung người từ Qui Nhơn ra Đà Nẳng. Khi xe băng qua sông Cầu, nhìn xuống chỉ là bãi đất nứt nẻ. Ngày xưa, lúc tôi còn nhỏ có qua nơi này, nhằm mùa lụt, nước mênh mông, trôi mất cầu phải băng qua bằng thuyền thúng. Bây giờ, Cả gia đình tôi lắc lư, ê ẩm, thấm mệt trong chiếc xe ngột ngạt phì phò của chiếc máy lạnh thổi ra toàn hơi nóng. Nhìn qua cửa kính thấy hoa mắt vì ánh nắng nặng nề bên ngoài chấp chới khiến ai nấy đều rã rượi.  Đi dọc theo đường mới thấy hết cảnh cơ cực của người dân miền Trung sống bằng nghề đập đá và làm muối. Tôi chỉ cho các con tôi thấy cảnh lầm than nghèo nàn. Hơn mấy mươi năm không gì thay đổi.
    Trước khi về làng, chúng tôi ghé Huế. Không hiểu sao, trước mắt tôi, giờ Huế luộm thuộm, con nít làm… nghề ăn xin thì vô số - Từ những hàng quán đến cảnh chùa Thiên Mụ, không biết cơ man nào là trẻ em đi xin tiền. Mánh xin tiền ở Huế có bài bản hẳn hòi mà ít người khách nào tránh khỏi. Họ cho một em thật dễ thương, tiều tụy tội nghiệp lãng vãng xin tiền du khách. Hể khách thương tình móc bóp ra, là lập tức các em khác phục sẳn đâu đó kéo lên vây cứng vòng trong vòng ngoài vô phương thoát. Có lần ghé quán bánh ướt bên Kim Long, tôi mon men xuống bến sông Hương, thấy thuyền đậu dọc dọc theo bờ, trong thuyền lúp xúp con nít ngồi chờ “ hiệu lịnh” để kéo lên bờ tấn công thực khách một cách chớp nhoáng.
   Từ xưa giờ,Trời hành cơn lụt mỗi năm, dĩ nhiên khiến Huế lao đao, nhưng không vì vậy mà Huế mất vẽ nghiêm tôn.  Nhưng bây giờ thật lạ, vào bất cứ quán nào mua hàng, thì y như rằng, khách mà trả giá lơ mơ, tức thì bị chủ quán là mấy ôn, mấy o,  trọ trẹ cộc cằn chan chát mắng sa sả vô mặt  không kịp vuốt, hoặc khinh khỉnh vác mặt lên trời không thèm trả lời với khách. Tôi nói với ông chú tôi người Huế mình sao giờ làm chuyện dị òm rứa ôn? Khó chịu rứa ôn? Thấy ốt dột rứa ôn?  Ông nói  “ Chừ Huế xưa mình mất mô rồi còn chi con, người đâu kéo về sống bất loạn. Huế chỉ còn một thời vang bóng thôi hè! ”  Tôi nghe ông nói như thở than, khiến tôi cũng chạnh lòng.
    Buổi sáng, thức dậy ra xe đi sớm, tôi thấy những người lớn trong gia đình đã sẳn sàng xúng xính áo dài khăn đóng để về làng cho đúng phép tắc, còn ông chồng người miền Nam và mấy đứa con tôi than nóng quá trời nên “ chơi” nguyên quần sọt áo thun. Tôi thôi kệ nghĩ mình phận con cháu ở xa, không ai chấp nên cũng phe lờ để đám đàn bà con gái mặc váy jean áo vải cho mát mẻ. Trên đường về Phước Tích có đi ngang Văn Xá mà không kịp rẻ vào để  thăm ngôi từ đường của bên bà nội ở làng Hạ Lang nằm ngay bên kia bờ sông Phò Trạch có những bậc thang xi măng dẩn cong lên bờ.
    Xe chạy một mạch đến sông Bến Hải, nơi có chiếc cầu Hiền Lương, chính giữa cầu ngày xưa là cột mốc phân chia đất nước ngày xưa.   
    Sau khi chụp những tấm hình tại bờ dốc của chiếc cầu lịch sử đã bị tháo giở, chúng tôi quay trở lại Mỹ Chánh. Ngay chợ Mỹ Chánh là nhà của ôn Mai, là em rễ của ông nội tôi - một người rất nỗi tiếng vừa là chủ hiệu buôn vàng, vừa là tay, thời trẻ đánh hoa cả cụm - cưới luôn hai chị em ruột về làm vợ. Năm 1975, lúc VC vô, ôn cùng hai mụ cùng các o các cậu chạy vô Sài Gòn tá túc nhà của ba tôi trên đường Hùng Vương. Nghe nói ôn giàu lắm, bà con lúm xúm trong nhà len lén trạo nhau lúc kinh hoàng chạy giặc ôn Mai đã đánh rơi dọc đường mất hết một bao đựng đầy vàng lá? Tôi còn nhớ mang máng chuyện này, không biết hư thực ra sao?  Ngoài ra, trong dòng tộc nội tôi có một đặc điểm lạ lùng là bà con khác họ – như họ Lương thì thường lấy họ Lê lấy nhau - gọi bà con hai họ (?) Vì thế con cháu chíu chít chắt, nhánh nhóc, chi phái của nhà họ Lê Trọng đông không kể xiết, có người nói nếu đứng sắp hàng, có thể dài vô tận Cà Mâu? Trong khi bà con bên ngoại tôi loe hoe còn lại không bao nhiêu người.
    Về làng, đối với tuổi chúng tôi có gì vui? Không biết chuyện gì nhiều để nói? Ai hỏi sao thì trả lời vậy, cứ chấp tay thưa ôn, thưa mụ, thưa mệ lia chia, giọng Nam giọng Huế lộn xà ngầu. Thời tiết oi bức, gió Lào mang hơi nóng thật khó chịu khiến mấy đứa con tôi cứ nhấp nhỏm, mặt mủi đứa nào cũng phờ phạt, dù trong nhà lôi ra hết quạt lớn quạt nhỏ chạy vù vù.
   Biết tôi ưng ăn bánh bột lọc, mấy o lăng xăng hấp bánh nấu cơm trong bếp.Trong khi chờ người nhà dọn cơm, anh Bá người anh chú bác cùng tuổi nhưng phong thái anh thật đỉnh đạc giống y hệt ông nội, rủ tôi ra sân coi người ta đào đất để hạ thổ cội lão mai của ôn trồng trong chậu đang thiếu đất. Cây mai vàng tám cánh già cỗi xù xì với lớp vỏ như mốc thít hình như đang yếu đi vì cái chậu trồng dường như không đủ ôm chứa  bộ rể. Hai người bà con qua giúp, họ vừa đào vừa nói chuyện lao xao, bỗng họ la to khi lưởi cuốc chạm vào một khối gì như cái hủ sành hay lu sành chi đó. Anh Bá mừng rở đoán cái lu này ôn nội tôi chôn trước tết Mậu Thân, bị lạc lâu lắm không tìm được, đến khi ôn mất thình lình thì càng vô phương, vì khi chôn cái lu này chỉ có mình ôn, cả nhà đi tản cư trước đó lâu rồi. Những người đào đất làm chậm lại, ai nấy dường như hồi hộp bươi tỉ mỉ nhẹ nhàng từng phiến đất mỏng.  Mọi người trong nhà đã đứng sẵn chong mắt đợi chờ vừa rù rì bàn tán. Chiếc lu gốm màu nâu từ từ hiện ra và được nâng lên thật cẩn thận rồi đưa vào nhà. Mọi người dường như nín thở khi nắp lu được cạy ra. Ngoài đống giấy mục nát, còn lại toàn tô chén xưa loại đồ sứ ký kiểu. Đặc biệt có một bức tranh ngọc cẩn một cành hoa rất nặng, mặt ngọc xưa cũ lạc tinh [ chữ của cụ Vương Hồng Sển ] Thoạt mới nhìn, tôi cảm thấy khối ngọc này có chút gì quen quen hình như thấy đâu, nhưng bất ngờ không kịp nhớ ra.
   Đêm đó ai cũng vui, trên bàn thờ của ôn mệ đèn hương thơm ngát, người lớn trạo chuyện đến nửa khuya. Trời vui, nên ông đổ một cơn mưa thật lớn, thật mát mẻ và các con tôi ngủ thật ngon cho đến sáng bửng dậy ăn một bụng bánh bột lọc, bánh canh bột xắt nấu với tôm thẻ và cá tràu [ cá lóc ] rồi lục tục bịn rịn từ giã ra về.
   Bà con ra tiễn lưu luyến căn dặn đủ điều, có bà o khóc tấm tức  “ Con Hải Đường khi mô về nữa con ơi! ” nhìn thấy ôn  mệ tôi già cỗi lưng cong cụm rụm mà tôi chảy nước mắt, cố nhìn cho kỹ từng người, nắm chặc tay từng người,  mà trong lòng nghẹn ngào mơ hồ như thể gặp nhau đây là lần chót. Tôi buồn quá, không chịu nỗi cảnh này nên hối mọi người lên xe, bỗng dưng anh Bá bưng đưa tôi một hộp giấy nặng, nói thật ôn tồn, thật gọn: “ Anh có chút quà, em mang về bên đó, cẩn thận kẻo bể hỉ” Tôi đinh ninh là những gói mè xửng, bánh trái chi đây nên không hỏi, chỉ ôm anh nói cám ơn rồi lên xe vô lại Sài Gòn. Suốt chuyến về, tôi cứ nao nao trong dạ, bà con ai cũng bao dung mình, một đứa cháu nội nói rặc giọng Sài Gòn và năm thuở mười thì mới về thăm Huế !
    Vài ngày sau, chúng tôi chuẩn bị trở về Mỹ, lúc sắp đặt hành lý, khi xé gói giấy món quà của anh Bá, tôi ngẩn ngơ như không tin vào mắt mình. Trên tay tôi là bức tranh ngọc vừa mới đào lên ở Huế? Tôi không hiểu gì hết, lục lọi cũng không thấy thư từ gì, tôi nóng ruột gọi ngay ra Huế. Tiếng anh Bá chậm rãi và đầy thân tình “ Anh noái em nghe nì. Anh nhớ ra, ôn mình có kể khi mạ em sinh ra em, ông ngoại em mừng nên tặng ôn mình bức tranh ngọc cẩn đoá Hải Đường. Ôn mình qúy lắm cứ sợ mất, hể rụt rịch chi là ôn đem dấu rồi lạc mô tìm không thấy. Hôm em về, lạ, ôn xui khiến cho tìm lại bức tranh ngọc xưa. Cả đêm đó anh lại nghĩ mông lung, chắc ôn muốn em giữ bức tranh đây nì. Còn nơi ni, quê mình cứ loạn lạc không chừng thật dễ sợ. Em ở bên đó an toàn, không can chi hết nên anh yên bụng nhờ em giữ kỷ niệm của hai ôn cho anh hí. Em hiểu và thông cảm hoàn cảnh của anh bây chừ, trông nom hương hoả cho ôn mụ, nhìn trong ngó ngoài không tưởng nỗi, cực ghê a tề ”
  Tôi hết sức từ chối, nhưng anh không chịu, cứ ép tôi phải giữ lấy bức tranh ngọc xưa cũ kỹ này. Tôi không còn biết nói thêm điều gì, loay hoay cái điện thoại trên tay mà nước mắt cứ lả chả sụt sịt nói không trọn chữ cảm ơn  tấm lòng hiếm hoi của người anh chú bác của mình. Ai nói người Huế, chỉ đãi nhau bằng những câu khách sáo, hả?

...


   Về lại nhà, giở lại cuốn album cũ. Tôi nhìn im sửng tấm hình chụp đám cưới  ông bà ngoại, trong hình hiển hiện bức tranh ngọc cẩn hai đoá Hải Đường dựng trên chiếc bàn chổ cánh tay cô dâu đang tựa vào….
  Bây giờ tôi mới hiểu hết ý nghĩa cái tên của mình.

                                             
thuỵvi
( Hầm Nắng, tháng 2 - 2010 )
   

   


   
    
   

   
    

   
   
   
   
   
      

Back to top
« Last Edit: 11. Feb 2012 , 18:02 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #115 - 27. Jun 2011 , 11:23
 


Yêu Người Yêu Đời
Lê Hựu Hà

Trình bày: Elvis Phương


...


Bạn thân ơi cố gắng yêu thương người
Dù người không yêu ta, hãy cứ yêu thương hoài
Mặc người ai quen ai, hãy cho nhau một lời
Dù là lời nghe chua cay, dù là lời thoáng qua tai...

Bạn thân ơi cố gắng thương yêu đời
Dù đời không yêu ta, hãy cứ yêu thương hoài
Mặc đời ta không ai, hãy vững tin yêu đời
Dù đời chỉ yêu gian dối, dù đời cay đắng như vôi...

Ngày nào bầu trời còn mây bay
Lòng ta vẫn thấy yêu thương người
Dù đời còn gặp nhiều chông gai
Trọn đời vẫn cứ đi đi hoài



thanks.gif
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #116 - 30. Jun 2011 , 15:49
 
                                                 

TẢN MẠN VỀ NHỮNG NGƯỜI ĐẸP HUYỀN THOẠI
        DIỂM XƯA & MỘNG CẦM


                                                                                

Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
 Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu

...

 
  Theo tôi, việc bà Bích Diễm, người tình trong Diễm Xưa của Trịnh Công Sơn trở về và xuất hiện tại Trung tâm văn hoá Liễu Quán, Huế được nhiều báo chí  đăng rầm rộ lại hồi năm ngoái khiến hình ảnh một người đẹp huyền thoại trong đầu những người tò mò bổng tróc lóc nham nhở ít nhiều.
  Tôi không hiểu bà xuất hiện với ý nghĩa gì, hay vì cả nể với nhóm có thời quậy nát Huế (*) trong khi thời nhan sắc qua rồi, trễ tràng rồi cho nên mặc dù bà được nhóm bạn xưa niềm nở âu yếm đón mời, được bà Thái Kim Lan, ông Bửu ý hết lời ca tụng trong gian phòng có những chụp đèn trắng lờ nhờ trên trần hắt bóng thấy lô xô một số người ngồi nhìn bà Bích Diễm vận áo dài the đen in từng chùm lá màu tím xoè bung ra trải dài từ trên xuống dưới, trên vai bà choàng tấm khăn san mỏng màu tím dịu dàng pha rằn ri những hình lập thể quyện lăn quăn mấy sợi giây nho màu xanh phơn phớt pha nâu. Có lẽ bà hồi hộp lắm tay bà cầm chặt cái micro, mặt cười ngượng ngập lờ đờ đi tới đi lui.
   
Coi YouTube xong, tôi ngắm những tấm hình chụp cận ảnh thấy bà Bích Diễm son phấn vừa phải, hai gò má màu da bồ quân không còn săn chắc cho nên dù bà có sóng mũi thẵng, cao nhưng bị chìm lỉm không rõ nét bởi những góc thanh tú thanh cảnh trên khuôn mặt không còn. Ở tuổi này không ai kỳ vọng bà đẹp , nhưng trong ảnh thần thái bà  lu câm với mái tóc không dài, không ngắn, không quăn, không duỗi, không uốn éo một nếp gấp nào cho mỹ thuật, lại nữa mái tóc đổ loà xoà trước trán khiến toàn bộ gương mặt bà thiếu đi sắc diện tươi tắn, thiếu đi cái nét ngời ngợi lồng lộng phơi phới của mặt hồ, thiếu đi cái tươi mát êm ả của  con sông, thiếu đi cái quyến rũ trong veo của giòng suối, mặc dù bà đi đứng chừng mực, ăn nói e dè nhưng dáng bà không phiêu hốt lảng đảng, không phô được nét sang cả quý phái khiến bà giống như con rạch nhỏ lặng lờ.

  Tôi cứ tiếc hoài phải chi bà “ẩn mặt” như mấy chục năm nay. Bà hãy để cho người ta giữ hoài trong trí một hình ảnh đẹp. Bà hãy để người ta tha hồ tưởng tượng một hình bóng thướt tha huyễn hoặc lung linh trong từng câu hát.
  Đáng lẽ, bà hãy để bà là “ Diễm của những ngày xưa”.


   Câu chuyện bà Bích Diễm dẫn tôi lùi về dĩ vãng để nhớ một người tình huyền thoại khác là bà Mộng Cầm.
  Năm 1970, ông Đinh Xuân Hoà người đoạt giải Văn Học Nghệ Thật của Tổng Thống VNCH với kịch bản Hàn Mặc Tử. Sau đó, vở kịch này được giao cho ban kịch Trương Đình Hầu do các cựu kịch sinh trường Quốc Gia Âm Nhạc & Kịch Nghệ thành lập, kịch sĩ Đỗ Anh làm trưởng đoàn.
     Ban kịch nhận được một kịch bản  danh dự, vì thế đạo diển thiết kế một sân khấu mới lạ đơn giản với các diển viên như là: kịch sĩ Kiều Hạnh ( thân mẫu ca sĩ Mai Hương ) vai mẹ của Hàn Mặc Tử. Kịch sĩ Lê Hiểu vai Hàn Mặc Tử. Kịch sĩ Đỗ Anh vai chị của Mộng Cầm. Và người viết bài này vai Mộng Cầm. Ngoài ra còn một số kịch sinh khác trong vai Mai Đình, vai Cha sở, vai em trai ( bạn ) của Hàn Mặc Tử….


...

  Một phần để buổi trình diễn có ý nghĩa, chị Đỗ Anh gợi ý nên mời bà Mộng Cầm thật ngoài đời đến dự. May, lúc đó có ông Lê Minh Đạt ( có thời làm Chánh án Toà sơ thẩm Biên Hoà và Cần Thơ ) là bạn với gia đình và có liên hệ sao đó với bà Mộng Cầm nên mau mắn giới thiệu và cho tài xế đưa bà Kiều Hạnh, anh Lê Hiểu và tôi đến Phan Thiết. Dịp này tôi muốn quan sát phong cách cử chỉ của bà Mộng Cầm để đóng vai bà cho giống.


...

   Sau mấy ngày nôn nao. Một buổi sáng cuối tuần, xe chúng tôi dừng trước một nếp nhà khang trang. Bà Mộng Cầm vui vẻ ra đón mời và thù tiếp thật chu đáo, biết khách từ xa đến nên bà đãi chúng tôi bánh trái nước nôi thật xởi lởi rộng rãi thân tình. Dạo đó, vì đông con thân hình bà nặng nề rồi, nhưng bà còn giữ nụ cười hồn hậu thật tươi trên khuôn mặt sáng trưng gần như vuông vức khác xa tấm hình đen trắng chụp hồi bà còn dáng vóc thanh mảnh mặt mày eo xèo buồn hiu đứng vịn tay nơi hàng rào với chiếc áo màu nguyệt bạch điểm xuyết lờ mờ những vết sọc đăng trong cuốn tạp chí Phổ Thông của cụ Nguyễn Vỹ.
   Sau khi chủ khách thăm hỏi, kể chuyện mào đầu, bà Kiều Hạnh trình bày mục đích thăm viếng và lễ phép trao bà Mộng Cầm tấm thiệp mời. Bà nhận tấm thiệp với vẻ cảm động, và đầy hảnh diện vì  bà biết  đêm ban kịch diễn ra mắt tại khán phòng trường QGÂN & KN toàn là khách mời đặc biệt từ những Thân hào nhân sĩ, Nghệ sĩ, các Chính khách, các Tổng,  Bộ trưởng của thủ đô Saigon. Nhưng bà xin ban kịch thông cảm thứ lổi vì một lý do tế nhị bà không thể có mặt. 
   Nghe bà từ chối, chúng tôi ngờ ngợ  vấn đề ở chổ là bà muốn giữ hạnh phúc gia đình nên thôi không nài ép và định chào cáo lui nhưng bà cầm chúng tôi lại kể chuyện này chuyện nọ cho nghe.  Trong bầu không khí thân tình bà lan man kể về những kỷ niệm của bạn bè bà con thời thi sĩ Bích Khê cậu của bà. Hỏi tới Hàn Mặc Tử bà khen anh Trí hiền lắm, nhưng đa tình quá, ủy mị quá khiến bà lo ngại vu vơ. Bà kể rất nhiều, nhưng có một số tình tiết khác với những gì mà bạn bè và người em của thi sĩ Hàn Mặc Tử viết lại, tuy nhiên khi nhắc tới Mai Đình, bà tỏ vẻ xúc động và đặc biệt khen ân tình của Mai Đình với thi sĩ không tiếc lời.
   
   
...


Theo lẽ hằng thường của trời đất. Tất cả cũng qua đi. Bà Mộng Cầm mất rồi  (***). Sau mấy chục năm, người viết ngẫm lại thấy sự cương quyết của bà Mộng Cầm không xuất hiện trước công chúng ngày đó là một quyết định hết sức khôn ngoan. Bà muốn giữ hình ảnh Mộng Cầm đẹp, huyền thoại mãi mãi trong tâm tưởng của mọi người.
   Phải không?
                                    

                                                        . thụyvi
      ( Hầm Nắng, ngày bà Thứ phi Mộng Điệp qua đời tại Pháp - 26/6/2011 )


Hình 1/ Hình bà Ngô Vũ Bích Diễm từ Mỹ trở về xuất hiện trước công chúng tại trung tâm văn hoá Liễu Quán TP Huế vào đêm 12/3/2010 do lời mời của bà Thái Kim Lan ( đang sống tại CHLB Đức ) một Phật tử trong nhóm của Thích Trí Quang.
Hình 2/ thụyvi chụp chung với các kịch sĩ ( bà Kiều Hạnh đứng giữa )

Hình 3 /  Hình nữ sĩ Mộng Cậm
Hình 4/ Bà Mộng Cầm tên thật là Huỳnh Thị Nghệ (sinh ngày 17/7/1917 ở Quảng Ngãi) - “người tình thơ” của cố thi sĩ tài hoa yểu mệnh Hàn Mặc Tử - vừa qua đời lúc 21h30 ngày 23/7/2007 tại nhà riêng trên đường Trần Hưng Đạo (Phan Thiết, Bình Thuận), hưởng thọ 91 tuổi.



      
Back to top
« Last Edit: 11. Feb 2012 , 18:46 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #117 - 30. Jun 2011 , 17:02
 


Đậu Đỏ tỷ tỷ ơi,
       Mình có một số hình để minh hoạ cho bài viết, đã cất trong một folder trong máy nhưng không biết làm sao post lên , nhờ tỷ chỉ cách cho mình nghe. Cảm ơn tỷ thật nhiều
Back to top
 
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #118 - 01. Jul 2011 , 11:25
 


Hàn Mặc Tử

Trình bày: Mai Thiên Vân



...


Ai mua trăng, tôi bán trăng cho
Trăng nằm im trên cành liễu đợi chờ
Ai mua trăng, tôi bán trăng cho
Chẳng bán tình duyên ước hẹn hò.

Đường lên dốc đá nửa đêm trăng tà nhớ câu chuyện xưa
Lầu ông Hoàng đó thuở nào chân
Hàn Mặc Tử đã qua
Ánh trăng treo nghiêng nghiêng, bờ cát dài thêm hoang vắng
Tiếng chim kêu đau thương, như nức nở dưới trời sương
Lá rơi rơi đâu đây sao cứ ngỡ bước chân người tìm về giữa đêm buồn

Đường lên dốc đá nhớ xưa hai người đã một lần đến
Tình yêu vừa chớm xót xa cho chàng cuộc sống phế nhân
Tiếc thay cho thân trai, một nửa đời chưa qua hết
Trách thay cho tơ duyên chưa thắm nồng đã vội tan
Hồn ngất ngư điên cuồng cho trời đất cũng tang thương, mà khổ đau niềm riêng.

Hàn Mạc Tử xuôi về quê cũ, dấu thân nơi nhà hoang
Mộng Cầm hỡi thôi đừng thương tiếc, tủi cho nhau mà thôi
Tình đã lỡ xin một câu hứa, kiếp sau ta trọn đôi
Còn gì nữa thân tàn xin để một mình mình đơn côi.

Tìm vào cô đơn đất Quy Nhơn gầy đón chân chàng đến
Người xưa nào bíêt, chốn xưa ngập đường pháo cưới kết hoa
Chốn hoang liêu tiêu sơ Hàn âm thầm nghe trăng vỡ
Xót thương thân bơ vơ, cho đến một buôỉ chiều kia
Trơì đất như quay cuồng khi hồn phách vút lên cao
Mặc Tử nay còn đâu?

Trăng vàng ngọc, trăng ân tình chưa phỉ
Ta nhìn trăng, khôn xiết ngậm ngùi trăng...



thanks.gif
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #119 - 01. Jul 2011 , 23:48
 


Diễm xưa 

Trình bày: Khánh Ly



...

Mưa vẫn bay bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu
Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa
Chiều nay còn mưa sao em không lại
Nhớ mãi trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau hằn lên nỗi đau
Bước chân em xin về mau
Mưa vẫn hay mưa cho đời biến động
Làm sao em biết bia đá không đau
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau
Mưa vẫn hay mưa cho đời biến động
Làm sao em nhớ những vết chim di
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du





thanks.gif
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 6 7 8 9 10 ... 21
Send Topic In ra