Nguyễn Ngọc Đường
|
Một thoáng Cộng đồng Hôm nay đẹp trời, sức khỏe tốt, tự nhiên tôi có hứng, muốn mạn đàm một chút về chính chị chính em mà lâu nay tôi đã vô tình...bỏ quên! Thật ra, trong thâm tâm, tôi không hề dị ứng với món này, nhưng kiến thức vốn hạn hẹp, lại không thu thập đủ dữ kiện chính xác nên không dám đi sâu vào vấn đề. Tuy nhiên, đặc biệt hôm nay, trong lúc trà dư tửu hậu, xin được bàn phiếm một chút, nếu có gì sơ sót, mong quý thân hữu niệm tình bỏ qua, tôi thành thật cám ơn. Về cộng đồng_ Sau một thời gian vận động nhiệt tình và bầu cử nghiêm chỉnh, cộng đồng VN tại quận Cam đang từ "ba" đã được chuyển hoá êm dịu thành "hai", nghĩa là có tiến bộ! Tuy nhiên cũng vẫn chưa đạt yêu cầu vì còn thua các cộng đồng bạn, họ chỉ có "một" nên dễ thông cảm và đoàn kết với nhau hơn. Một số ý kiến cho rằng nên có hai cho vui vì nhờ Trời sẽ có nhiều dịp được hội họp để thảo luận và cãi nhau thoải mái cho đời thêm tươi. Như nước Mỹ chẳng hạn, lúc nào cũng có hai đảng thường trực mà vẫn nhất thế giới, đâu có yếu đi tí nào! Nhưng cũng xin lưu ý, đây là nước Mỹ và dân xứ Cờ Hoa có truyền thống là tuy đấu võ mồm dữ dội trên diễn đàn nhưng lúc có biến cần phải đoàn kết thì lại hết xẩy, cụ thể như vụ "Trân châu cảng" trong đại chiến thứ hai. Trở lại với phe ta, tuy ba được thu lại thành hai nhưng chỉ sợ đang "nát bét" được cải thiện thành "nát" thì cũng chưa được yên tâm lắm. Rằng vui thì thật là vui. Nhưng vui mà vẫn nát thì vui lại hóa buồn! Về Tự do, Dân chủ và Nhân quyền _ Đã 40 năm nay, dân tỵ nạn VN trên khắp thế giới, lúc nào cũng nhiệt tình, dấn thân tranh đấu đến mỏi ...miệng và mong một ngày đẹp trời, sẽ trở về quang phục lại quê hương yêu dấu. Tuy nhiên, nghĩ cho rốt ráo, phương tiện tranh đấu của chúng ta chỉ bao gồm vỏn vẹn có cái "miệng" và cái "hầu bao " là chủ yếu. Hôm nay tôi mạn phép chỉ nói về cái "miệng", còn "hầu bao" xin để dành vào một dịp khác. Về cái miệng hay mồm, đại khái như: truyền thông báo chí, kiến nghị, thỉnh nguyện thư, rủ nhau mít tinh biểu tình, tẩy chay...v...v...Cái món này thì chúng ta đã xài hoài, năm này tháng nọ, không ai dám động đến cái lông chân miễn là phải thượng tôn pháp luật. Nhưng nghĩ cho cùng, tranh đấu kiểu này hình như không mấy hiệu quả, mà nếu có thì cũng chẳng được bao nhiêu! Viết đến đây tôi chợt nhớ đến mấy vần thơ của thi bá Vũ hoàng Chương: "Hai chân tanh tách làm luôn mãi. Cái khối to lù cứ thế thôi", rõ thật chán mớ đời. Lý do, một phần vì sự chia rẽ nội bộ, không chịu thỏa hiệp nhường nhịn, thân ái ngồi lại với nhau, tạo thành một khối mạnh để hướng tới mục đích cao đẹp chung là Dân chủ, Tự do, Nhân quyền. Phần nữa, CS xưa nay vẫn nổi tiếng là gian xảo, nhiều thủ đoạn, chuyên sử dụng bá đạo, làm bất cứ điều gì miễn là độc tài, nắm giữ hết quyền lực để có phương tiện tham nhũng họ mới toại nguyện. Và quả thật về phương diện thông tin tuyên truyền, theo thiển ý, xưa nay ta vẫn thua CS một mức nên cả lũ mới phải lưu lạc dắt nhau qua đây, không biết tại sao? Vấn đề này khá phức tạp, cũng xin dành vào một dịp khác để có thời gian thong thả hơn. Gần đây, một số tù nhân lương tâm được chính quyền CS thả ra để làm cảnh hay trao đổi gì đó, tôi vì thiển cận nên không nắm vững vấn đề. Nhưng rõ ràng là phe ta lại có thêm mấy cái...miệng để hò hét. Tôi nhớ hình như đầu tiên là nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, kế đó là luật sư Cù Huy Hà Vũ, và mới đây là nhà Truyền thông Điếu Cày Nguyễn Văn Hải. Hai vị đầu mở màn thì cũng chỉ nhúc nhích cục cựa một thời gian, nhưng sau đó lại chìm nghỉm, ít thấy tăm hơi gì nữa. Riêng ông ĐC, nhờ có duyên lại đẹp trai, được Tổng thống Obama nhắc đến hoài nên rất sáng giá và được mọi người chú ý hơn. Khi tới Mỹ, ông được cộng đồng VN chia làm ba phe để tiếp đón với tâm trạng khác nhau: phe thứ nhất thì hồ hởi nồng nhiệt, phe thứ nhì thì...hào hển lạnh nhạt, còn phe thứ ba thì nghi kỵ chờ xem... Mới đây ông ĐC được mời đến Quốc hội để điều trần về một số vấn đề. Tôi may mắn nghe được một khúc khá lý thú, vắn tắt như sau: " Tôi, ĐC không chống việc cho VN vào TPP nhưng xin quý ông trước khi ok, hãy bắt chính phủ VN "hứa" là sẽ phải ...v...v..." Nghe thông dịch đến đây, mấy ông dân biểu bèn nhìn nhau cười mím chi và phán: Ối dào, tin theo lời hứa của CS thì cứ đổ thóc giống ra mà ăn, chúng tôi đã có nhiều kinh nghiệm với người anh em CS rồi, chỉ từ chết đến...lìa trần mà thôi. Thế ông ĐC có được nghe nhóm từ "Hứa cho nhiều rồi lại quên" trong một ca khúc của nhạc sỹ VTA chưa? Từ khi Internet được phát triển mạnh cho tới nay, mọi sự kiện xẩy ra trên hành tinh này, bàn dân thiên hạ đều biết hết và chỉ trong một thời gian chớp nhoáng. Nước VN ta tuy chậm tiến nhưng nghe đâu có đến nhiều triệu công dân đã biết xài iphôn, ipad...và ra vào Internet như đi chợ rồi! Thế thì đâu cần phải mất công dùng "truyền thông" để thông tin hoặc dạy dỗ họ về dân chủ, nhân quyền...nữa! Vấn đề cốt lõi là từ "biết" đến "hành động" còn có một khoảng cách và chủ yếu là phải do chính người dân trong nước san bằng, và điều này, khẳng định là không thể nhờ ai làm hộ được. Chúng ta, dân tỵ nạn, may mắn được sống trong một nước có Tự do Dân chủ, luôn tích cực vận động thế giới buộc chính phủ VN phải tôn trọng nhân quyền, tự do tôn giáo... đối với đồng bào khốn khổ của ta. Nhưng than ôi, quả là như nước đổ lá khoai, 40 năm đã trôi qua, họ lúc nào cũng "vô tư" trả lời: Ô hay, sao quý ông lại xía dzô nội bộ của nước tôi, phạm luật quốc tế đấy nhá. Vả lại nhân quyền của tôi khác với nhân quyền của các ông, sao lại bắt tôi phải theo, độc tài hả? Thật vô duyên lãng xẹt. Thế là hòa cả làng, lúc khác lại cãi nhau tiếp và cứ như thế... muôn năm! Trên thế giới ta bà ngày nay, theo thiển ý, không có nước nào sẵn sàng hy sinh quyền lợi của mình để đòi hỏi hay bênh vực cho nước khác về cái mục nhân quyền cả. Nếu có một chút, chẳng qua cũng chỉ để an ủi cho vui và sẽ lại ân cần "hứa": bạn cứ yên tâm, tôi không quên đâu, nhưng hãy để chờ dịp khác thuận tiện hơn. Đó là một thực tế phũ phàng mà những nước nhỏ khốn khổ như VN, luôn phải chấp nhận dù muốn hay không. Đối với các cường quốc dù dân chủ hay độc tài, vấn đề an ninh và kinh tế của họ luôn được xếp vào hạng nhất, sau đó mới đến "nhân quyền" của nước khác. Thế thì ta đành chịu thua hay sao? Cũng có cách và không đến nỗi tuyệt vọng, nhưng rất vất vả, phải hy sinh nhiều, đôi khi phải đổ máu mới hy vọng đạt được mục đích mong muốn. Nhìn qua một số nước bên Trung Đông, họ phải đánh đổi mạng sống, đôi khi cả mấy chục ngàn người mới giật sập được một chế độ độc tài. Còn bên Âu châu, nhờ có "lãnh tụ" anh minh, dân trí khôn ngoan biết đoàn kết một lòng nên cuộc lật đổ chế độ đã êm ả, đỡ phải đổ máu, thật là tuyệt vời. Tuy nhiên, một kịch bản thứ ba dễ xẩy ra nhất là CS ù lỳ đi hàng hai như thường lệ, áp dụng chiến thuật "mềm nắn, rắn buông" để tiếp tục tồn tại. Nếu Mỹ áp lực quá về nhân quyền, họ sẽ thả một số tù nhân lương tâm để xoa dịu, sau đó lại bắt một số khác để dành và cuộc chơi cứ diễn tiến như thế cho đến khi nhân dân quá sức chịu đựng thì kịch bản 1 hoặc 2 sẽ xẩy ra để chấm dứt chế độ. Vậy thì nước VN bất hạnh của chúng ta có "khả năng" rơi vào kịch bản nào và bao giờ ? À mà chưa hết, còn kịch bản thê thảm thứ tư nữa cũng có thể xảy ra là VN sẽ âm thầm trở thành một khu tự trị của nước Tầu phù, khỏi phải đánh đấm và bắn một phát súng nào cả. Hình như tất cả đã được an bài từ lâu qua những văn thư, hiệp ước bán nước... thuở xa xưa rồi. Giờ đây chỉ còn chờ đến ngày đến tháng là đem ra thi hành thôi. Nghe đâu, trên chứng mình thư của dân Hà Nội hiện nay đã có thêm một hàng chữ Tầu để trang trí cho đẹp rồi đó? Kết luận_ Chuyến đi của Tổng Trọng vừa qua có ảnh hưởng sâu đậm gì đến tình hình chính trị, kinh tế...tại VN hay không? Dĩ nhiên là phải có nhưng ở chừng mực nào thì hãy phải...chờ xem. Những ký kết quan trọng về quốc phòng...sẽ được giữ bí mật, đâu có công bố cho mọi người biết. Về chính trị, có thể một vài sửa đổi nhỏ trong hiến pháp sẽ được thực hiện nhưng quyền lợi của nhóm chớp bu thì hầu như không thay đổi và điều mắc gió này sẽ được Mỹ... âm thầm chấp nhận để... đổi lấy cái khác! Tuy nhiên, đời sống của tuyệt đại đa số nhân dân thì than ôi sẽ "vũ như cẫn" cho đến khi có phổ thông đầu phiếu thực sự, dưới sự giám sát công bằng của Quốc tế. Thời gian bao lâu hoàn toàn do ta quyết định, nếu cứ tiếp tục chờ...sung rụng thì đến bao giờ và biết đến...bao giờ? Đến đây tôi xin tạm chấm dứt bài phiếm khá nhậy cảm, có nhiều khả năng được xơi guốc này. Thân ái mời quý thân hữu, nếu có hứng xin bàn tiếp để trao đổi cho rộng đường dư luận. Cám ơn quý bạn đã chịu khó đọc vì bài hơi dài. Đường
Sent from my Samsung Galaxy Tab®|PRO
|