
Đoản văn cho Bố Mẹ
“Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh. Đóa hoa mầu hồng vừa cài lên áo đó em. Thì xin anh, thì xin em, hãy cùng tôi vui sướng đi, hãy cùng tôi vui sướng đi…Rồi một ngày nào đó con về nhìn mẹ yêu, nhìn thật lâu và nói, nói với mẹ rằng “ Mẹ ơi, mẹ có biết, biết hay chăng ?… Biết gì?... Biết là con thương mẹ hay không?”
Thưa mẹ, đó là một trong những bài hát ca ngợi tình thương yêu vô bờ bến của người mẹ Việt Nam, thường được hát trong những ngày lễ hội Vu Lan. Vâng thưa mẹ, một lần nữa mùa Vu Lan lại trở về nơi đây. Người người đua nhau tụ họp về ngôi chùa bé nhỏ nơi con đang ở để dự ngày Đại lễ. Những bài hát ca tụng lòng mẹ, tiếp tiếp vang lên. Những em Phật tử trong chiếc áo dài thướt tha đã cài những đóa hoa màu hồng, màu đỏ và trắng lên từng chiếc áo của những người con Phật. Riêng con, đóa hoa màu trắng đã được một em Phật Tử cài lên áo. Mẹ yêu dấu ơi, lúc đó con thấy xót xa vô cùng và thèm được cài lên áo mình một đóa hoa hồng đỏ, để con đuợc hãnh diện là mẹ vẫn ở bên con. Nhưng buồn thay, đóa hoa cài lên áo con vẫn là đóa hoa màu trắng, bởi vì bố mẹ đã làm một chuyến đi xa, một chuyến đi không bao giờ trở lại. Thưa mẹ, lúc đó nỗi nhớ về bố mẹ lại được dịp thênh thang trở về trong tâm thức của con.
Con nhớ thật nhiều những ngày xưa còn bé, con tung tăng chân sáo theo mẹ và bà ngoại lên chùa Ấn Quang lễ Phật vào mùa Vu Lan. Các anh chị trong gia đình Phật tử cài lên aó con bông hồng màu đỏ. Con ngây thơ đòi cho được cành hoa hồng trắng, vì con vốn vẫn thích màu trắng. Mẹ la:
“Ơ hay chưa, bé con của mẹ thật dại khờ. Màu trắng là màu cho những ai không còn bố mẹ.”
Ngày đó với trí óc còn bé dại, con vẫn chưa hiểu rõ cho lắm. Nhưng mẹ ơi, bây giờ con đã hiểu thế nào là nỗi đau buồn xót xa của một người phải cài lên áo của mình đóa hoa màu trắng. Vì đó là biểu tượng của những ai đã mất cả mẹ và cha.
Không biết là con đã đọc được ở đâu, bài thơ nói về nỗi đau buồn của một người con mất mẹ, được phổ nhạc như sau:
Cứ mỗi độ mùa Vu Lan trở lại
Thấy hoa trắng bỗng dưng buồn nao nao
Ơn mẹ cha dưỡng dục nặng muôn phần
Trọn kiếp sống nhọc nhằn nuôi đàn con
Con mất mẹ là tan bao kỳ vọng
Mất tình thương chứa chan lệ tuôn rơi
Mẹ kính yêu biết tìm mẹ nơi nào
Hay chỉ giấc chiêm bao tìm hội ngộ
Theo năm tháng giữa giòng đời bão tố
Thân lạc loài theo số kiếp tha hương
Mái nhà xưa bao kỷ niệm êm đềm
Bừng sống dậy trên con đường phiêu lãng
Giờ mình con phong trần cùng năm tháng
Nhớ mẹ hiền dòng nước mắt tuôn rơi
Con cảm thấy sao đời mình bất hạnh
Khi mất rồi hình ảnh mẹ hiền thương
Con khác nào đàn chim côi nhỏ dại
Biết làm sao báo ơn mẹ thâm sâu
Ngày Vu Lan xúc cảm dạ xuyến xao
Cài hoa trắng sao lòng nghe quặn đau
Trước chánh điện thành tâm con khẩn nguyện
Cúi đầu xin chư Phật ngự muôn phương
Bậc chí tôn hãy nhủ lòng xót thương
Độ hiền mẫu siêu sinh miền cực lạc
.
Mẹ ơi!
Vậy đó mẹ, con mất mẹ là mất đi cả một bầu trời thênh thang nắng ấm. Con mất mẹ là mất đi cả một giòng sông ngọt ngào chan chứa tình mẹ dịu dàng êm ái. Con mất cha là mất đi một sự chở che tuyệt vời của tình phụ tử.
Ngày xưa, khi còn ở quê nhà, bố đâu có để mẹ phải làm một việc gì nặng nhọc đâu. Mọi việc trong nhà đã có chị giúp việc lo hết. Mẹ chỉ lo dạy học trò đan len mà thôi. Những chiếc áo len mẹ đan để bán thật đẹp vô cùng. Con còn nhớ, người ta hay đặt mẹ đan những chiếc áo len, mũ và vớ cho những em bé mới sinh. Những chiếc áo hồng hồng, xanh xanh, nho nhỏ thật là xinh xắn đã được mẹ đan với tất cả tấm chân tình. Mẹ thường nói, mẹ thích đan áo cho em bé sơ sinh vì ngày xưa tác phẩm đầu tay của mẹ là đôi vớ bé bỏng mẹ đan cho cô con gái đầu lòng của mẹ. Đến khi định cư ở Hoa Kỳ, mẹ vẫn thường đan cho chúng con những chiếc áo len ấp ủ tình thương của mẹ. Ngày con sinh đứa con gái đầu lòng, mẹ đã đan cho cháu gái bé bỏng của mẹ những chiếc vớ bé nhỏ xinh xinh. Con vẫn còn giữ những chiếc áo kỷ niệm đó, để mỗi khi nhớ mẹ, con lại mang ra ngắm nhìn.
Vào năm 1975, khi định cư ở Hoa Kỳ, vì hoàn cảnh gia đình, mẹ phải làm lụng mệt nhọc để phụ với bố lo cho bà ngoại và đàn con bảy đứa. Mẹ không biết nói tiếng nước người, thế mà ngày qua ngày, từ thứ hai cho tới thứ sáu, mẹ vẫn đi làm không một lời thở than. Những năm đầu tiên khi con làm chung chỗ làm với mẹ, thấy mẹ dùng tay chân để diễn tả cho người ta hiểu, lòng con đau như cắt từng khúc ruột. Mẹ không để bất cứ đứa con nào của mẹ phải đi làm. Mẹ thường nói:
“Các con không to cao và khỏe mạnh như người Mỹ, do đó các con cần phải đi học. Các con cần phải có bằng cấp. Vì chỉ có sự hiểu biết và bằng cấp mới giúp cho các con có một đời sống vững chãi nơi xứ người.”
Do đó mà cứ bao nhiêu năm dừng chân nơi xứ người là bấy nhiêu năm mẹ làm lụng vất vả nuôi chúng con. Đến khi đàn con thơ dại có một đời sống yên ổn, thì bố mẹ đã ra đi và không bao giờ trở lại.
Ngày xưa, vì công việc bôn ba, con không được may mắn ở gần bố mẹ như các em. Do đó, mỗi lần về thăm bố mẹ vào những dịp lễ lộc, con say sưa tận hưởng cái hạnh phúc êm đềm, tình thương ngọt ngào của Bố Mẹ. Đến khi bố mẹ khuất bóng, con mới hiểu rằng, không có hạnh phúc nào lớn hơn hạnh phúc còn cha còn mẹ, và cũng không có cái bất hạnh nào lớn hơn cái bất hạnh của kẻ mất cha, mất mẹ. Khi đó con nuối tiếc vô cùng, nuối tiếc rằng tại sao khi bố mẹ còn sống, mình không tạo cho mình những cơ hội gần mẹ, gần bố nhiều hơn. Để bây giờ, bỗng nhiên thấy mình hụt hẫng, khi những lời giảng dạy nghiêm khắc nhưng chứa đầy tình thương không bờ bến của bố, những lo lắng , chăm sóc ân cần vô điều kiện của Mẹ không còn nữa.
Xin thành thật chúc mừng và tặng cho những ai còn cha còn mẹ một cành hoa hồng màu đỏ. Xin anh, xin chị, xin em hãy trân quý và tận hưởng cái diễm phúc tuyệt vời ấy đi, bởi một khi cha mẹ mất đi là chúng ta mất hết tất cả.
Này anh, này chị, hỡi những ai đang còn mẹ, sau một ngày làm việc mệt mỏi hãy trở về bên mẹ, nhìn vào mắt mẹ thật sâu, nhìn thật lâu và nhìn thật kỹ, để thấy rằng anh cũng như chị đang còn có cái hạnh phúc tuyệt vời của những người con - hạnh phúc đó là – còn cha, còn mẹ. Và cũng xin anh, xin chị khi đó hãy nở một nụ cười thật tươi với cha mẹ, hãy thương mẹ thương cha đi, thương thật nhiều đi, hãy lo cho tròn hiếu đạo của một người con, để lỡ một mai khi cha mẹ có mất đi, anh chị sẽ không thấy nuối tiếc . Vậy đó, có một bài hát về mẹ tuyệt vời như thế này:
Mẹ, mẹ là dòng suối dịu hiền
Mẹ, mẹ là bài hát thần tiên
Là bóng mát trên cao
Là mắt sáng trăng sao
Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối
Mẹ, mẹ là lọn mía ngọt ngào
Mẹ, mẹ là nải chuối buồng cau
Là tiếng dế đêm thâu
Là nắng ấm nương dâu
Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời
…
Xin anh, xin chị, xin em, xin chúng ta hãy cùng nhau lắng nghe để cảm nhận tình thương bao la vô bờ bến của mẹ.
Và cũng xin thành thật chia buồn cùng những ai đồng cảnh ngộ như mình. Xin anh, xin chị hãy vui lòng cài lên áo mình một cành hoa màu trắng. Bởi dù rằng cha mẹ đã nghìn thu cách biệt nhưng hình bóng và tình thương yêu của Mẹ, của Cha vẫn mênh mông như trời biển, vẫn sừng sững như dãy núi Thái Sơn, và vẫn luôn luôn hiện diện trong anh, trong chị và trong em. Và chúng ta phải sống làm sao cho tròn vẹn để xứng đáng với công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.
Vậy đó, hãy cài lên áo những ai đang còn cha mẹ một bông hồng đỏ. Hãy cài một bông hồng trắng lên áo những ai đã mất cha, mất mẹ. Và cho dù mất cha mẹ hay còn cha mẹ, chúng ta, những người con hiếu thảo, nhân ngày Vu Lan này, hãy cùng nhau thắp nén tâm hương mà nguyện cầu cho cha mẹ còn sống được thân tâm an lạc, và cha mẹ đã qua đời được siêu sinh về cõi an lành.
Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát.
Mùa Vu Lan 2007.
Viên Tài
Thưa Cô , em rinh về nhà Cô 1 bài vân em viết về Bố Mẹ của em , nhân mùa Vu lan năm 2007... gọi là góp phần 1 chút ...lời văn thô sơ, nhưng là cả 1 tấm lòng cũa em gởi đến hai đấng sinh thành ..