Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Kể Về Mẹ  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 6 7 8 9 10 ... 12
Send Topic In ra
Kể Về Mẹ (Read 27258 times)
Phương Tần
Gold Member
*****
Offline


Who am I?

Posts: 3812
Gender: female
Re: Kể Về Mẹ
Reply #105 - 18. Sep 2009 , 07:24
 
Quote:
 Nhưng khi mùa Vu Lan về, cầm hoa trắng trên tay, tôi không thể ngăn được những giọt lệ hồng phát xuất từ trái tim tôi…  Than ôi!  Khi tôi biết nghĩ tới mẹ, biết giá trị của trái tim bồ tát, biết thương mẹ thì bà đã không còn nữa trên đời…

...


hoa_vang_14


Hello Phương Tần ơi, bài này em viết hay em sưu tầm vây.

Thân tặng em lọ hồng  roses45 để làm quen với em  dance3. Chúc em mọi ngày vui và thành công trong sự nghiệp của em.

Kể về mẹ , hầu hết tất cả các người mẹ đều cao quý hết, tình mẹ bao la, mẹ hy sinh tất cả mọi thứ từ miếng ăn, từ miếng áo và thì giờ cho các con tất cả. Rất tiếc TM chưa được vinh hạnh làm mẹ.Tongue

Mẹ của TM qua đời ngày 09/04/ 1992 vì bệnh ung thư phổi, mẹ làm việc cực nhọc , số mẹ khổ từ lúc bé, mẹ chưa bao giờ kể đời sống khó nhọc cho các con nghe. Khi mẹ mất, người em trai mẹ bay từ vùng NY qua Seattle để celebrate cuộc đời của chị mình , nghe cậu kể , TM chỉ muốn trở lại nghĩa trang.. mở quan tài mẹ ra , ôm mẹ và ru mẹ ngủ 1 giấc ngũ ngàn thu, mẹ ơi sao cuộc đời mẹ cực quá. Trong buổi tang lể TM không dám khóc và dặn dò các anh chị em không được khóc để mẹ an tâm đi về cỏi vĩnh hằng. 1 điều mà TM đọc được trong ý nghỉ của mẹ , mẹ sinh các con ra mẹ phải chịu trách nhiệm từ ngày các con mở mắt đến ngày mẹ nhắm mắt.

Hôm nay TM nhớ về mẹ của TM , xin được viết đôi lời tâm sự. Tình thương của mẹ bảo bọc các con, con xin nguyền nhớ mãi suốt đời con.

Thân mến,
TM


Xin chào chị Tất Mỹ!
Hôm nay mới trả lời chị được, mong là chị không...để bụng (để bụng nhiều thứ thì bụng bự lắm, không nên đâu   Grin )

Bài viết "Những Giọt Lệ Hồng" không phải của em, bạn em gởi cho em thôi, em đọc thấy hay và rất cảm động nên muốn chia sẻ cùng mọi người  Cry
Em vẫn còn may mắn là nghe Mẹ la tối ngày  cakhonganmuoi  flower40

...

Back to top
 

đã mất hết những tháng ngày xưa cũ ... trên đường bay ... mõi cánh ... chim buồn thiu ...
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Kể Về Mẹ
Reply #106 - 18. Sep 2009 , 08:32
 
Quote:
Em vẫn còn may mắn là nghe Mẹ la tối ngày  cakhonganmuoi  flower40

...



Em Tần  thân mến,

Cám ơn em hồi âm cho chị , chị ngu gì để bụng cho bụng bị phình  laugh12 vì chị mới được Phượng khen  Tongue.

Chị rất vui khi  nghe em còn được ở bên mẹ , hảy trân trọng mà gìn giữ nghe. Được mẹ la hay mẹ đánh mình thấy đau là vui nghe.

Chị còn nhớ 6 tháng cuối cùng,  mẹ chị bị coma vì liều thuốc chemo mạnh quá mẹ chịu không nổi. Sad. Khi bác sĩ nói với chị phải đưa mẹ chị vào nursing home. Chị phải thương lượng với bác sĩ và tụi social worker ở hopistal để đưa mẹ chị về nhà để chị và các anh chị em săn sóc mẹ. Ngừoi bác sĩ là bạn của boss chị nên chấp thuận và tụi social phải chịu cho mang về nhà.

6 tháng nhìn mẹ nằm trên giường, chỉ nghe được tiếng thở của mẹ thôi. Các con thay phiên săn sóc mẹ mà bác sĩ phải khen.

Lúc đó chị chỉ có 1 ước muốn là nếu có phải đánh đổi tất cả những gì mình đang có với vài phút mẹ tỉnh dậy nói lời trăn trối cuối cùng...chị cũng bằng lòng tất cả vì mẹ đâu có biết mẹ phải từ giả các con đâu. Sự nghiệp gia sản mất rồi có thể làm lại từ đầu nhưng không thể tìm lại  người mẹ pinkrose.


Chị cũng bắt đầu đóng cải lương ( như cô Vân nói..hihihi)


Chị trở về làm việc , lần nữa cám ơn em đã cho chị đọc bài viết thật hay và buồn này. Hy vọng bài viết này không phải là chuyện thật.

Thân mến

TM tulipvang

Back to top
« Last Edit: 10. Oct 2009 , 20:22 by Mytat »  

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Kể Về Mẹ
Reply #107 - 03. Oct 2009 , 15:54
 
Tự truyện của một tiến sĩ Harvard người Trung Hoa


...



Mẹ tôi, người mẹ tốt nhất thế gian tên Lý Diệm Hà

Ngày 5/9/1997, ngày tôi rời gia đình đi nhập học ở khoa Toán trường Đại học Bắc Kinh. Ngọn khói bếp dài cất lên từ trên nóc ngôi nhà nông dân cũ nát gia đình tôi. Người mẹ chân thập thễnh của tôi đang nấu mì sợi cho tôi, những sợi mì này có được do mẹ đã đổi năm quả trứng gà cho hàng xóm, chân mẹ bị thương vì mấy hôm trước, để thêm tí tiền cho tôi nhập học, mẹ nhận đẩy một xe chất đầy rau từ thôn ra thị trấn, trên đường bị trật chân.

Bưng bát mì, mắt tôi trào lệ. Buông đũa, tôi quỳ xuống đất, xoa nắn chỗ chân mẹ sưng phồng lên to hơn cả cái bánh bao, tôi chẳng biết nói gì… Nhà tôi vô cùng nghèo khó ở làng Đại Hữu Đới, huyện Vũ Thanh, thành phố Thiên Tân.

Khi tôi ra đời, bà nội ngã bệnh ngay trên giường sưởi, tôi bốn tuổi, ông nội lại mắc bệnh hẹp khí quản và bán thân bất toại, các món nợ nần trong nhà lớn dần theo thời gian, năm tháng. Khi bảy tuổi, tôi được đi học, mẹ lại phải đi vay mượn rất nhiều để trang trải học phí cho tôi. Tôi thường đi nhặt những mẩu bút chì đã bị bỏ đi, còn ngắn tũn. Tôi phải dùng dây buộc nó cũng một cái que làm cán để viết. Lại còn dùng một cái dây chun thay tẩy để xoá sạch những cuốn vở bài tập đã viết, rồi viết lại lên đó. Mẹ thương tôi đến mức, cũng có lúc nuốt nước mắt đi vay vài hào bên hàng xóm để mua vở và bút chì cho tôi. Nhưng mẹ luôn vui vẻ vì bất kể bài kiểm tra nhỏ hay kỳ thi lớn, tôi luôn đứng đầu, toán thường được 100/100 điểm. Được mẹ khích lệ, tôi càng học càng ham và thực sự không hiểu trên cuộc đời này còn gì vui sướng hơn là học. Tôi đã thông thạo cộng trừ nhân chia và phân số, số phần trăm từ trước khi vào tiểu học. Vào tiểu học, tôi bắt đầu tự học chương trình toán lý hoá của bậc trung học thổ thông; Khi lên trung học, thành phố Thiên Tân tổ chức kỳ thi vật lý của bậc trung học, tôi là đứa học trò nông thôn duy nhất của cả năm huyện ngoại thành Thiên Tân được giải, một trong ba người đỗ đầu. Tháng 6 năm đó, tôi được đặc cách vào thẳng trường Trung học số 1 danh tiếng của Thiên Tân, tôi vui sướng chạy như bay về nhà.

Nhưng thật buồn, khi tôi báo tin vui, nét mặt bố mẹ tôi vẫn không hết những nét khổ đau. Bà nội vừa mất nửa năm, ông nội đang cận kề thế giới bên kia, nhà tôi đã mắc nợ tới hơn mười ngàn Nhân dân tệ. Tôi lặng lẽ quay về bàn học, nước mắt chan hòa suốt cả ngày. Đến tối, tôi nghe thấy nhà ngoài có tiếng cãi cọ. Thì ra mẹ tôi đang định dắt con lừa con của nhà đi bán, cho tôi đi học, nhưng bố tôi không chịu. Ồn ào làm ông nội tôi nghe thấy. Bệnh nặng, trong lúc buồn bã ông đã lìa đời. Sau lễ tang ông nội, gia đình tôi lại mắc thêm vài ngàn tệ nợ nần.


Mẹ định bán lừa cho tôi đi học, nhưng ba không đồng ý.

Không dám nhắc đến việc đi học nữa, tôi cất tờ “Giấy báo nhập học” thật kỹ vào trong gối, hàng ngày ra đồng làm việc cùng mẹ. Sau hai hôm, tôi và bố cùng lúc phát hiện ra: con lừa con biến mất rồi. Bố sắt mặt lại, hỏi mẹ: “Bà bán con lừa con rồi sao? Bà bị dở hơi không? Sau này lấy gì kéo xe? Lương thực hoa màu bà đẩy xe tay nhé, bà tự cõng nhé? Bà bán lừa một hai trăm bạc liệu cho nó học được một học kỳ hay là hai học kỳ?”. Hôm đó mẹ đã gào khóc, dùng một giọng rất dữ dội rất hung dữ để át lại bố: “Con mình đòi đi học thì có gì sai? Nó là đứa duy nhất huyện này thi lên được trường số 1 của thành phố, tôi không thể để cho tiền đồ của nó bị lỡ dở được. Tôi sẽ dùng tay đẩy, dùng lưng vác, để cho con tôi đi học…”

Tôi thật sự muốn quỳ dập đầu trước mẹ. Mẹ đưa tôi 600 tệ bán lừa. Tôi được học, mà còn học tiếp, thì mẹ ơi, mẹ sẽ khổ sở biết bao nhiêu, vất vả bươn chải thêm bao nhiêu nữa vì con?

Mùa thu năm đó tôi quay về nhà lấy áo lạnh, thấy bố tôi gầy guộc, da vàng bọc xương đang nằm trên giường sưởi. Mẹ lặng lẽ bảo tôi: “Sơ sơ thôi, bị cảm, sắp khỏi rồi”. Tình cờ, hôm sau tôi xem vỏ lọ thuốc của bố, thì nhận ra đó là thuốc ngăn ngừa sự phát triển của tế bào ung thư. Tôi khóc hỏi mẹ mọi chuyện là thế nào. Mẹ nói, từ sau khi tôi đi học, bố bắt đầu đi ngoài ra máu, ngày càng nặng lên. Mẹ vay sáu nghìn tệ đưa bố lên Thiên Tân, Bắc Kinh đi khắp nơi, cuối cùng xác định là ung thư đường ruột. Bác sĩ yêu cầu bố phải mổ gấp. Mẹ đang định đi vay tiền tiếp, nhưng bố kiên quyết không cho. Ông nói, bạn bè họ hàng đã vay khắp lượt rồi, chỉ vay mà không trả thì còn ai muốn cho mình vay nữa! Hàng xóm kể với tôi: Mẹ dùng một phương pháp thủ công và vất vả nhất trên đời để gặt lúa mạch. Mẹ không đủ sức gánh lúa mạch ra sân kho để tuốt hạt, mẹ cũng không có tiền thuê người giúp, mẹ bèn gặt dần, lúa mạch chín chỗ nào gặt chỗ đó, sau đó dùng xe cải tiến chở về nhà, tối đến mẹ trải một tấm vải nhựa ra sân, dùng hai tay nắm từng nắm lúa mạch đập lên một hòn đá to… Lúa mạch trồng trên ba mẫu đất của nhà, một mình mẹ làm, mệt đến mức không đứng dậy nổi nữa thì mẹ ngồi xổm xuống cắt, đầu gối còn chảy máu vì quỳ, bước đi cà nhắc… Thương mẹ khôn xiết, tôi vừa khóc vừa chạy về nhà, gọi mẹ:

“Mẹ ơi mẹ, con không đi học nữa đâu…”. Kết quả, mẹ vẫn tống tôi lên trường. Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của tôi chỉ có 60 đến 80 tệ (khoảng 150.000 VND), thật thảm hại khi so với những người bạn học đồng niên, mỗi tháng họ có tới 200-240 tệ. Nhưng chỉ mình tôi biết, món tiền nhỏ này mẹ tôi cũng phải tằn tiện lắm, từ ngày đầu tháng đã dành từng hào từng hào, bán từng quả trứng gà, rau xanh lấy từng đồng từng cắc. Có lúc dành dụm không đủ đã phải giật tạm dăm ba chục. Mà bố tôi, em trai tôi, dường như chẳng bao giờ có thức ăn, nếu nhà ăn rau cũng chẳng dám xào mỡ, chỉ chan tí nước dưa muối ăn qua bữa. Mẹ không muốn tôi đói, mỗi tháng mẹ chăm chỉ đi bộ hơn mười cây số mua mì ăn liền với giá bán buôn. Rồi cứ cuối tháng, mẹ vất vả cõng một túi nặng lên Thiên Tân thăm tôi. Trong túi ấy ngoài những gói mì tôm ra, còn có nhiều xếp giấy loại mẹ phải đi bộ 6km tới một xưởng in ngoài thị trấn để xin cho tôi (đó là giấy để tôi làm nháp toán), cả một chai tương cay rất to, cải bẹ muối thái sợi, và cả một cái tông đơ để cắt tóc. Cắt tóc nam ở Thiên Tân rẻ nhất cũng phải 5 tệ, mẹ muốn tôi dành tiền cắt tóc để mua thêm lấy vài cái bánh bao mà ăn. Tôi là học sinh cấp 3 duy nhất của Thiên Tân đến cả rau ở bếp ăn nhà trường cũng không mua nổi. Chỉ có thể mua vài cái bánh bao, mang về ký túc ăn cùng mì sợi khô hoặc chấm với tương ớt, kẹp dưa muối để ăn qua bữa. Tôi cũng là học sinh duy nhất không có giấy kiểm tra. Chỉ có thể tận dụng giấy một mặt của xưởng in để viết bài. Tôi là đứa học sinh duy nhất chưa bao giờ dùng xà phòng, khi giặt quần áo tôi thường đi nhà bếp xin ít bột kiềm nấu ăn (dùng để hấp bánh bao, làm bánh nướng, làm nước sôđa...) để thay xà phòng. Nhưng tôi chưa bao giờ tự ti, tôi cảm thấy mẹ tôi khổ cực cả đời, như người anh hùng chống lại đói khổ, làm con của người mẹ như thế tôi rất tự hào. Tôi yêu mẹ tôi biết nhường nào. Lúc mới lên Thiên Tân, tiết học tiếng Anh đầu tiên khiến tôi hoa mắt, nhức đầu vì chẳng hiểu gì. Khi mẹ lên, tôi kể cho mẹ nghe tôi sợ tiếng Anh thế nào, mẹ chỉ cười hiền lành bảo: “Mẹ vẫn biết con là đứa trẻ khổ cực nhất, nhưng mẹ không thích con kêu khó, vì chịu khổ được thì chả còn gì khó nữa con trai ạ.”

Mẹ ơi, con sẽ thành công

Tôi có tật nói lắp, người ta bảo học tiếng Anh cần làm chủ được cái lưỡi của mình, bởi vậy tôi thường lấy một hòn sỏi ngậm vào miệng, rồi luyện tiếng Anh. Hòn sỏi cọ xát vào lưỡi, có lúc máu chảy ra bên mép, nhưng tôi cố gắng kiên trì. Nửa năm qua đi, hòn sỏi nhỏ đã bị mài tròn, lưỡi tôi cũng đã mềm hơn, tiếng Anh của tôi đứng thứ 3 trong lớp. Tôi vô cùng biết ơn mẹ, lời mẹ đã động viên tôi vượt qua khó khăn trong học tập. Năm 1996, lần đầu tiên tôi được tham gia cuộc thi Olympic tri thức toàn quốc khu vực Thiên Tân, đoạt giải Nhất môn Vật lý và giải Nhì môn Toán học, tôi được đại diện Thiên Tân đi Hàng Châu tham gia Cuộc thi Olympic Vật lý toàn Trung Hoa. Đoạt Cup rồi lên đường dự Olympic Vật lý Thế giới. Tôi không ngăn được khát khao của mình, tôi viết thư báo cho mẹ tin vui và mơ ước của tôi. Nhưng chỉ được giải Nhì, tôi nằm vật ra giường, bỏ ăn. Dù đạt thành tích cao nhất trong đoàn Thiên Tân, nhưng nếu tính cả những khốn khổ của mẹ tôi vào, thì thành tích này không xứng đáng. Về trường, tôi ngồi nghe các thầy phân tích nguyên nhân thất bại, nguyên nhân là: Tôi những muốn phát triển toàn diện cả Toán Lý Hoá, mục tiêu của tôi quá nhiều nên sức lực tinh thần tôi phải phân tán rộng. Tôi tham lam quá chăng!?

Nếu tôi chỉ chọn một mục tiêu trước mắt là kỳ thi Toán, nhất định thắng. Tôi hiểu ra điều đó. Tháng 1/1997, cuối cùng tôi đã giành chiến thắng tại kỳ thi Olympic Toán toàn Trung Quốc với điểm số tuyệt đối, lọt vào đội tuyển Quốc gia. Cả mười kỳ thi kiểm tra ở đội tuyển tôi đều là người đứng đầu. Với thành tích đó, tôi được sang Argentina tham gia kỳ thi Olympic Toán quốc tế. Nộp xong phí báo danh, tôi gói ghém sách vở cần chuẩn bị và tương đậu cay của mẹ, sẵn sáng lên đường. Giáo viên chủ nhiệm và cũng là thầy giáo dạy Toán thấy tôi vẫn mặc bộ quần áo cũ của người khác cho, những thứ áo quần lộ cộ màu sắc, kích cỡ lủng củng, liền mở tủ áo của tôi, chỉ vào những áo những quần lùng nhùn vá víu và hỏi: “Quần áo của con thế này đây ư, Kim Bằng?”

Tôi đáp: “Thầy ơi, con không sợ người khác cười con nghèo đâu! Mẹ con vẫn bảo "phúc hữu thi thư khí tự hoa" (có nghĩa là, trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa), con mặc những thứ này gặp tổng thống Mỹ Bill Clinton cũng chẳng thấy ngượng.”

Ngày 27/7, Olympic Toán học Thế giới lần 38 khai mạc. Chúng tôi thi liên tục trong năm tiếng rưỡi đồng hồ, từ 8h30 phút sáng tới 14h00 chiều. Trong buổi công bố kết quả vào hôm sau, đầu tiên tôi không muốn nghe thấy tên mình được công bố ở vị trí Huy chương Đồng; Sau đó đến lượt công bố Huy chương Bạc, không phải tôi. Cuối cùng, công bố Huy chương Vàng, người đầu tiên và thứ hai không phải tôi, người thứ ba - tên tôi được đọc dõng dạc. Tôi khóc lên vì vui sướng, tôi tự nhủ: “Mẹ ơi, con mẹ thành công rồi!”

Ngay chiều hôm đó, Đài phát thanh Nhân dân Trung ương TQ và Đài truyền hình Trung ương TQ đưa tin tôi và một người bạn nữa đoạt Huy chương Vàng kỳ thi Olympic Toán học. Ngày 1/8, chúng tôi trở về trong vinh quang. Hiệp hội khoa học Trung Quốc và Hội Toán học TQ tổ chức lễ đón thật long trọng.

Lúc đó, tôi rất muốn về nhà, muốn sớm được gặp mẹ, muốn được chính tay đeo tấm huy chương vàng chói lọi lên cổ mẹ. Mười giờ đêm tối hôm đó, tôi cuối cùng đã băng đêm về nhà. Người mở cửa là bố, nhưng người ôm chặt lấy tôi vào ngực trước lại chính là mẹ.

Dưới bầu trời đầy sao, mẹ đã ôm tôi rất chặt! Ôi mẹ của con mới vĩ đại làm sao, thân thương biết nhường nào!

Lấy tấm huy chương vàng đeo lên cổ mẹ, tôi khóc nhẹ nhõm và hạnh phúc.

Ngày 12/8, trường Trung học số 1 của Thiên Tân chật ních người, mẹ được ngồi lên bàn Chủ tịch danh dự cùng các quan chức ngành giáo dục Thiên Tân và các giáo sư toán học hàng đầu. Hôm đó, tôi đã phát biểu thế này: “Tôi muốn dùng cả sự sống của tôi để cảm tạ người mẹ đã sinh và nuôi nấng tôi. Mẹ tôi là một người phụ nữ nông dân bình dị, nhưng những đạo lý mẹ dạy tôi nên người đã nâng bước tôi suốt cả cuộc đời.

Tôi bỗng nhớ...

Năm lớp 10, tôi muốn mua cuốn “Đại từ điển Anh-Trung” để học tiếng Anh, không có tiền, nhưng mẹ vẫn nghĩ cách giúp tôi. Sau bữa cơm sáng, mẹ mượn một chiếc xe cút kít, chất một xe rau cải trắng, hai mẹ con tôi đẩy ra chợ huyện cách hơn 40km để bán. Đến được chợ đã gần trưa, buổi sáng đó tôi và mẹ chỉ ăn hai bát cháo ngô nấu với khoai lang đỏ. Lúc đó, đói cồn cào, chỉ mong có ai mua cho hết rau. Nhưng mẹ vẫn nhẫn nại mặc cả từng bó, cuối cùng bán với giá 1 hào một cân. Hai trăm cân rau 21 tệ, nhưng người mua chỉ trả 20 tệ. Có tiền, tôi muốn ăn cơm, nhưng mẹ bảo mua sách trước, đó mới là mục đích chính. Chúng tôi đến hiệu sách hỏi, giá sách là 8,25 tệ, mua sách rồi còn 11,75 tệ. Mẹ chỉ cho tôi 7 hào rưỡi đi mua hai cái bánh bột nướng, một tệ còn lại mẹ bảo cất đi để làm học phí. Ăn hết hai cái bánh bột nướng, đi

Khi nói, mẹ không nhìn tôi, mẹ nhìn xa xăm ra con đường đất ngoài kia, như thể con đường ấy dẫn tới tận Thiên Tân, tới Bắc Kinh.
bộ tiếp 40km về nhà, tôi vẫn đói tới mức hoa mày chóng mặt. Ôi chao, lúc này tôi mới nhớ ra đã quên không phần cho mẹ ăn một miếng bánh nướng nào, mẹ tôi chịu đói cả ngày, vì tôi mà kéo xe suốt 80km đường xa. Tôi hối hận tới mức chỉ muốn tát cho mình một cái, nhưng mẹ bảo: “…Mẹ ít học, nhưng mẹ nhớ thuở ấu thơ được thầy giáo dạy cho một câu nói của Gorki: Nghèo đói là trường đại học tốt nhất. Nếu con tốt nghiệp trường đại học này, thì những trường đại học như Thiên Tân, Bắc Kinh... chắc chắn con sẽ đỗ".

Khi nói, mẹ không nhìn tôi, mẹ nhìn xa xăm ra con đường đất ngoài kia, như thể con đường ấy dẫn tới tận Thiên Tân, tới Bắc Kinh. Nghe mẹ nói vậy, tôi cũng không thấy đói nữa, chân cũng bớt chồn hơn… Nếu nghèo đói là trường đại học tốt nhất, thì tôi muốn nói rằng, người mẹ nông dân của tôi chính là người thầy giáo giỏi nhất của cả đời tôi”.

Dưới khán đài, không biết có bao nhiêu đôi mắt ướt đẫm. Tôi quay người về phía mẹ tôi tóc đã bạc nhiều, cúi người kính cẩn trước người mẹ vĩ đại của tôi, người thày giáo giỏi nhất cuộc đời tôi.

Cám ơn mẹ!
Back to top
« Last Edit: 10. Oct 2009 , 20:21 by Mytat »  

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4031
Re: Kể Về Mẹ
Reply #108 - 11. Oct 2009 , 15:23
 


Chuyện Xưa

               Hồi lúc nhỏ ở nhà quê khi có đám tiệc như cưới gả, ma chay, giổ Tết thường khi kéo ra mấy ngày.Sau khi tiệc tùng xong thường chia nhiều nhóm: Nhóm nhậu, nhóm đánh bài, nhóm ca hát…nhóm kể chuyện đời xưa.Vì lúc đó tôi chỉ là cậu bé nên thường hay gia nhập vào nhóm của chú Mười để nghe kể chuyện xưa tích củ.Chú Mười nhậu ít, chú chỉ lai rai mấy chun trong bàn tiệc, rồi thì đám nhỏ bu quanh chú trên bộ ván ngựa ở môt gốc nhà để nghe chú kể chuyện.Chú Mười một bụng chuyện và chú rất có duyên khi kể .Tôi được nghe rất nhiều chuyện nhưng tôi nhớ hoài câu chuyện “Mài dao dạy vợ” vì chuyện nầy chú kể đi kể lại hoài.
           Vấn xong điếu thuốc rê. Chú bập bập vài hơi rồi bắt đầu kể: Hồi xưa rất lâu lắm rồi, chuyện mẹ chồng nàng dâu thường có nhiều xung đột. Nàng dâu thường bị đối xử hà khắc cho nên sanh lòng thù oán mẹ chồng. Một hôm người vợ nằm ỉ ôi với chồng:
           -Mình ơi! Má chẵng thương gì thiếp mặc dù thiếp hết sức lo cho má, thiếp bị hành hạ đủ điều. Mình nghĩ thiếp phải làm sao đây?
          Ông chồng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi vợ:
          - Em làm những gì cho má, kể anh nghe.
          Người vợ kể một hơi những điều mình đã làm.Người chồng trợn mắt và nói.:
           -Mình lo chuyện nhà như vậy mà mẹ còn đối xử với em như thế sao?
          Người vợ khóc nức nở nói:
           -Thiếp khổ lắm mình ơi!
          Người chồng nói :
            -Thôi được! để anh chém đầu má anh là xong chuyện. Người vợ đang giận bà mẹ chồng, nhưng còn nghi ngờ hỏi chồng:
            - Thiệt ư?
            - Anh cũng không ưa gì má anh.Tiền của bà đem chia cho mâý ông anh, bà chị hết. Đó là cốt lỏi lòng ham muốn của nàng dâu, còn chuyện đối xử chỉ là chuyện nhỏ. Nàng thỏ thẻ:
            - Mình thấy đó vợ chồng mình cực nhọc mà mẹ đưa tiền của hết cho mấy người đó…. Người chồng đi ra nhà sau và lấy một cây dao to bảo vợ:
            - Em mài cây dao nầy cho anh thật bén, để khi chặt nó đứt ngon trớn. Nhưng em phải làm theo anh mấy điều anh dặn, khi xong anh sẽ thực hiện.
           Mỗi tối trước khi mẹ đi ngủ, em phải lo giũ mùng bắt muỗi. Khi mẹ nằm vào mùng, em phải ngồi quạt cho bà ngủ. Người chồng nói: Em đi mài dao đi khi gần xong anh sẽ  kể chuyện gì em cần làm.Người vợ mài mấy ngày.Tối lại nàng cầm dao vào hỏi chồng xem đủ bén chưa? Người chồng nói chưa đủ bén, em mài tiếp và nhớ làm thêm mấy điều: Khi mẹ thức dậy em phải chuẩn bị nước rửa mặt đem đến cho mẹ và lo buổi ăn sáng cho mẹ. Mẹ ăn xong em phải lo thu dọn và hỏi mẹ cần điều gì thêm không? Qua nhiều ngày lo chăm sóc mẹ như vậy bà mẹ chồng lấy làm ngạc nhiên: Bấy lâu nay bà tưởng nàng dâu không tốt, nay nó đối xử như vậy thì kiếm đâu ra được. Một hôm bà hỏi: Con ơi! Con thương mẹ lắm phải không? Nàng dâu trả lời: Con mất mẹ hồi tấm bé, có mẹ đây con thương mẹ như mẹ đẻ của con. Hai người ôm nhau sung sướng. Bà nói: Của cải nào lớn bằng tình thương nầy con ơi! mẹ sẽ để hết tài sản, một ô vàng còn lại cho hai vợ chồng con..!Nàng dâu nói qua ngấn lệ: Mẹ ơi! Bây giờ con không cần của cãi, con cần mẹ thương con là đủ rồi!Lúc nầy nàng dâu thấy thương mẹ chồng tận đáy lòng, nàng không còn nghĩ đến của cãi vật chất nửa… Ông chồng rình nghe hai người nói chuyện. Anh xúc động và bỏ đi. Tối hôm đó anh chồng hỏi vợ: Cây dao em đã mài xong chưa? Đưa anh ngay để anh sẽ giết bà.Nàng quì xụp xuống van chồng: Chàng ơi! hảy giết thiếp, đừng giết mẹ. Tội là tội của thiếp đây!
          Người chồng đưa tay đở vợ lên và ôm chầm lấy nàng: Em ơi! Phận làm con ai nở nào giết mẹ. Mẹ không thương là tại cách xử của mình đối với mẹ thôi em ơi!
          Xong câu chuyện, mọi người ngồi im lặng có người nói hay quá! Chú Mười rít thêm một hơi thuốc nửa rồi nói: Mình hảy đối xử tốt với mọi người trước đã, đừng hỏi tại sao người ta không tốt với mình nghe mấy cháu!
Back to top
« Last Edit: 11. Oct 2009 , 15:24 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Kể Về Mẹ
Reply #109 - 31. Oct 2009 , 06:30
 
Một chút về Mẹ tôi...
Trần Thị Ngọc Hân

Tôi không thân được với Mẹ tôi. Tôi cũng không nói chuyện nhiều với Mẹ như Ba, không ôm Mẹ, không nói lời yêu thường, và chưa từng xin lỗi Mẹ...

Hồi bé ấy, tôi rất ghét nói về nghề nghiệp của Mẹ mỗi khi có ai đó hỏi câu: "Nhà bạn làm gì thế?". Lúc đó, tôi cảm giác thật xấu hổ, cảm giác mình thua thiệt bạn bè nhiều lắm. Thế là hễ ai hỏi thì tôi cứ nói là buôn bán, rất ngại nói nhà mình bán cá. Mỗi khi phải qua chợ hay đứng gần cá thì nhăn mặt, tôi không dám đụng tới đồ đi bán của Mẹ. Nói chung khi còn bé, tôi rất dị ứng với nghề của Mẹ.

Lớn lên chút, khoảng năm học lớp 9 thì tôi bắt đầu phải giặt đồ của Mẹ. Nói chung thì tôi vẫn còn dị ứng lắm lắm luôn. Giặt đồ coi như là một "nghĩa vụ" cực kỳ khó khăn, nếu nói chính xác cảm giác lúc đó thì bộ đồ đó hôi lắm, toàn mùi tanh của cá, dính đầy vẩy cá.

Tôi nhớ, hồi gia đình chị tôi mất, nhà buồn ơi là buồn, Mẹ khóc nhiều lắm. Khóc tới không làm được gì luôn, mặt Mẹ cứ thẩn thờ buồn. Lúc đó tôi cảm thấy như có gì đó nhói nhói trong tim ấy. Tôi thương Mẹ tôi. Lúc đó. Mẹ vẫn đi làm, tối tối vẫn đều đặn mặc bộ áo tanh mùi cá đó đi bán, mặc dù Mẹ buồn hiu. Nhìn vào mắt Mẹ, tôi biết.

Tối nào Mẹ cũng khóc, ngủ cũng khóc, tỉnh cũng khóc. Lúc đó là tôi lớp 10, cái tuổi đã bắt đầu biết nhận ra mọi thứ như thế nào? Bắt đầu nhận ra đôi mắt của Mẹ tôi thâm quầng. Bắt đầu nhận ra một ngày Mẹ chỉ ngủ được không tới 5 tiếng. Bắt đầu nhận ra Mẹ không bao giờ để cho tôi thiếu cái gì cả. Bắt đầu nhận ra được Mẹ lúc nào cũng giao cho tôi một việc gì đó trong nhà để tôi bắt đầu làm quen với nội trợ. Bắt đầu nhận ra rằng trước và sau mỗi giấc ngủ của Mẹ đều là những giọt nước mắt nhớ chị tôi. Những ngày đó, tôi cũng bắt đầu nhận ra rằng bộ đồ mà Mẹ mặc đi bán hằng ngày đã cũ. Cũ lắm rồi.



Bây giờ lớn thật rồi, tôi có thể tự hào nói với những ai hỏi tôi: "Nhà bạn làm cái gì thế" là nhà tôi bán cá, Ba Mẹ tôi đều bán cá. Nghề đó trở thành một nghề tự hào về gia đình của tôi. Tôi có thể kể cho bạn bè tôi về Mẹ tôi, người không bỏ một ngày nào để nghỉ ngơi. Người luôn cười và la vui vài câu là "Chẳng cần quà của ba mày!" khi chị em tôi hỏi ba là sao chưa mua quà 8/3 cho mẹ.

Mẹ làm lụng quanh năm, chỉ nghỉ mùng Một Tết duy nhất. Mẹ không thích quà, vì đối với Mẹ những thứ đó mắc tiền hay đơn giản hơn là Mẹ không cần xài tới, nên thưòng nói tới quà thì Mẹ tỏ vẻ rất khó chịu và không cần tới. Thế thì cứ Sinh nhật, 8/3 thì cũng chỉ là một ngày làm 15 tiếng thôi (Nhưng hồi 14/2 khi Ba tôi tặng Mẹ cái điện thoại thì hôm đó Mẹ tôi rất vui.).



Tôi không ôm Mẹ, không nói lời yêu thương, không nói lời xin lỗi được với Mẹ. thường hay quạu quọ khó chịu với Mẹ, thường hay lải nhải mỗi khi gặp chuyện không vừa lòng...

Có lẽ tôi thương Mẹ tôi lắm... Bộ đồ Mẹ đi bán mỗi ngày bây giờ chỉ có tôi giặt, giày đi bán tôi chà luôn, và tôi cảm thấy nó không còn hôi và dính dầy vẩy cá nữa.

Nhưng mà nhiều khi kỳ thiệt, tôi vẫn chưa thể nào ôm Mẹ tôi được...
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Kể Về Mẹ
Reply #110 - 18. Dec 2009 , 23:11
 
VIẾT CHO CON
Chưa viết được cho con
Một dòng thơ bé xíu
Dẫu vậy con vẫn hiểu
Lòng mẹ không vô tình

Ở trong mẹ đinh ninh
Một niềm tin trọn vẹn
Chính con là điểm hẹn
Của muôn giờ bình minh

Làn môi hồng tươi xinh
Mắt đen tròn lóng lánh
Đôi mắt con chắp cánh
Cho thiên thần bay lên

Mẹ thao thức từng đêm
Cho con tròn giấc ngủ
Mẹ chăm chút từng ngày
Cho chồi non hé nụ

Có lần con đau nặng
Mẹ lo lắng vô cùng
Đôi mắt mẹ rưng rưng
Chân bước đi run rẩy

Trong âm thầm sợ hãi
Mẹ tha thiết cầu mong
Nếu được đau thay con
Hạnh phúc nào sánh nổi

Từng ngày giờ mong đợi
Thấy con lớn con ngoan
Là trong mẹ ngập tràn
Một niềm vui khó tả

Có những điều kỳ lạ
Bao vất vả tháng ngày
Bao gian khổ đắng cay
Bên con là quên hết

Đời cứ trôi mải miết
Có đứng chờ ai đâu
Con mẹ ơi lớn mau
Giữa rộng dài trời đất

Có những điều rất thật
Như chân lý đơn sơ
Con còn bé ngây thơ
Lớn rồi con se hiểu

Sẽ vô cùng vắng thiếu
Sẽ vô cùng cô đơn
Sẽ vô cùng trống trải
Nếu đời mẹ thiếu con

Mẹ sẽ viết cho con
Những dòng thơ bé xíu
Để lớn lên con hiểu
Những cội nguồn sâu xa

Hiểu trời cao vô tận
Hiểu đất rộng bao la
Hiểu cuộc đời nhân ái
Hiểu ân tình mẹ cha
(sưu tầm)
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Kể Về Mẹ
Reply #111 - 18. Dec 2009 , 23:32
 
Mẹ Ơi !


Tiếng "Mẹ" con đọc thế nào?
Mà mênh mông núi, mà cao cao trời
Con đi dẫu trọn kiếp người
Cũng đâu kể hết một thời gian lao

Tiếng Mẹ biết viết làm sao?
Khi đặt bút thấy dạt dào tình yêu
Chưa viết được đã thương nhiều
Khi trên tóc mẹ một chiều trắng phau

Chữ Mẹ trừu tượng biết bao
Con cố học, cố khát khao hiếu tình
Có những ngày sống đơn mình
Không bóng Mẹ thiếu cả tình bao dung

Bông hồng trên áo thủy chung
Con cài tưởng nhớ muôn trùng đắng cay
Thanh xuân Mẹ đổi ngày mai
Mong con sáng sủa tương lai... Mẹ mừng

Đâu hay con Mẹ sầu rưng
Đêm ngày thờ thẩn góp vần thơ đau
Nửa đời nhìn lại còn nhau
Xót xa lòng Mẹ, sóng chao mạng thuyền

"Mẹ hiền" hai tiếng thiêng liêng
Con tập viết mãi truân chuyên đời mình
Nhưng chưa viết nổi chân tình
Bao la thuở Mẹ tạo hình vóc con
Trường Phi Bảo
9-12-2005
***
Back to top
« Last Edit: 18. Dec 2009 , 23:33 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Kể Về Mẹ
Reply #112 - 07. Jan 2010 , 09:56
 
Đón giao thừa nhớ mẹ


Vi Vi

Đón giao thừa, dạ buồn thiu
Chạnh lòng nhớ mẹ hiu hiu gạt sầu
Đèn mờ gió lạc đêm thâu
Thầm đong hạt nhớ thấm sâu đá mềm

Giao thừa đất khách lạnh thêm
Như hơi tuyết thở lênh đênh tơ vàng
Pháo bông bạc trắng lang thang
Giấu hình bóng mẹ mơ màng xuân xa

Đón giao thừa, hạt lệ sa
Nén hương tình vỡ trắng ngà đồi non
Con suối yêu, lối cỏ mòn
Ngổn ngang mộ tuyết, tim son máu hàn

Giao thừa đất khách lạc đàn
Nụ hoa khô héo, màu tang lạnh trời
Bên ngoài pháo nổ bời bời
Bao nhiêu tiếng pháo, bấy lời con đau !

Nauy 01.01.07
Back to top
« Last Edit: 07. Jan 2010 , 10:01 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Kể Về Mẹ
Reply #113 - 07. Jan 2010 , 10:00
 
QUÀ CHO MẸ


mở cuốn an bum nhìn thấy mẹ
bóng mẹ năm nào nay đã xa
đêm nằm nghe gió buồn thao thức
mưa gõ vào tim nỗi nhớ nhà
đời sống hôm nay đầy đủ vậy
mà con không mẹ, chẳng còn cha
ngày xưa con chẳng quan tâm mấy
nay biết thương yêu vắng mẹ già
mẹ đã ra đi thời khó nhọc
quê nghèo nặng trĩu gánh bôn ba
sắn khoai nuôi mẹ ngày sau cuối
con phải tù lao nên vắng nhà
gian khó một đời cha mẹ gánh
ơn dày nghĩa nặng chẳng phôi pha
mẹ ơi sầu tũi đường xa xứ
mẹ ở nơi đâu nhận chút quà ?


Mac Phong Đình
Back to top
 
 
IP Logged
 
Phuong_Tran
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Hoạt Động
Tích Cực *Năm 2011*

Posts: 10574
Gender: female
Re: Kể Về Mẹ
Reply #114 - 11. Jan 2010 , 20:34
 
Tuyet Lan wrote on 07. Jan 2010 , 10:00:
QUÀ CHO MẸ


mở cuốn an bum nhìn thấy mẹ
bóng mẹ năm nào nay đã xa
đêm nằm nghe gió buồn thao thức
mưa gõ vào tim nỗi nhớ nhà
đời sống hôm nay đầy đủ vậy
mà con không mẹ, chẳng còn cha
ngày xưa con chẳng quan tâm mấy
nay biết thương yêu vắng mẹ già
mẹ đã ra đi thời khó nhọc
quê nghèo nặng trĩu gánh bôn ba
sắn khoai nuôi mẹ ngày sau cuối
con phải tù lao nên vắng nhà
gian khó một đời cha mẹ gánh
ơn dày nghĩa nặng chẳng phôi pha
mẹ ơi sầu tũi đường xa xứ
mẹ ở nơi đâu nhận chút quà ?


Mac Phong Đình


Cám ơn chị T Lan đã cho đọc bài thơ này

PTr
Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Kể Về Mẹ
Reply #115 - 12. Jan 2010 , 21:45
 
TL , em 8 và tất cả mến ,
Tết ta sắp đến , ai cũng vui sắm và lo tiệc tùng....nhưng Tv vẫn còn thiếu hình ảnh mẹ thân yêu..không ai có thể thay thế được....
Chia xẽ nỗi buồn nầy , với nhừng ai đã cài bông hồng trắng , và chúc mừng với nhừng ai , diềm phúc còn Mẹ.
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Kể Về Mẹ
Reply #116 - 12. Jan 2010 , 22:37
 
Phút giao thừa nhớ mẹ


Đêm nay con làm thơ tặng mẹ
Sắp giao thừa con thắp một tuần nhang
Khói hương bay tan vào trong hư ảo
Lòng con thương bóng mẹ dưới suối vàng.

Ở nơi ấy mẹ có còn vất vả
Dáng liêu xiêu tất tả những chiều đông
Thân cò vạc tám bẩy năm lặn lội
Đến chọn đời chỉ biết cánh đồng bông.

Ngậm sữa mẹ sáu chúng con cùng lớn
Riêng con đi ngang dọc bốn phương trời
Tóc đã bạc sáu mươi mùa giông bão
Đêm con nằm vẫn nghe mẹ ầu ơi.

Dù trăm tuổi con vẫn là con mẹ
Vẫn nhỏ nhoi vẫn muốn mẹ cưng chiều
Vẫn muốn được miếng đa vừng tấm bé
Vẫn muốn sà vào lòng mẹ thương yêu.

Phút giao thừa đêm nay lặng lẽ
Bài thơ con đặt bên cạnh đĩa trầu
Có phải khói hương làm con cay mắt
Nhìn ảnh thờ thấy nhoà bóng mẹ yêu.

Ngày 30/1/2009

Nguyễn Mạnh Khải
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Kể Về Mẹ
Reply #117 - 12. Jan 2010 , 22:40
 
tuy-van wrote on 12. Jan 2010 , 21:45:
TL , em 8 và tất cả mến ,
Tết ta sắp đến , ai cũng vui sắm và lo tiệc tùng....nhưng Tv vẫn còn thiếu hình ảnh mẹ thân yêu..không ai có thể thay thế được....
Chia xẽ nỗi buồn nầy , với nhừng ai đã cài bông hồng trắng , và chúc mừng với nhừng ai , diềm phúc còn Mẹ.

TV , Tí lang thang thân mến
Cám ơn bạn hiền nhé ... Mình cũng như TV ...Cha Mẹ đã..về miền viên miễn ... Xin thắp..nén nhang...nguyện cầu  Cha Mẹ..tiêu diêu miền Cưc lạc
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Kể Về Mẹ
Reply #118 - 12. Jan 2010 , 22:44
 
Phuong_Tran wrote on 11. Jan 2010 , 20:34:
Cám ơn chị T Lan đã cho đọc bài thơ này

PTr


Những vần thơ góp nhặt ...xin gởi về Mẹ hiền....nhưng lòng chi luôn ấm áp ...vì nghĩ rằng Mẹ mình đã về nơi an lạc ... Cả mẹ của em cũng thế ...hãy tin như thế ...em nhé.  Chúc em luôn an lạc
Back to top
 
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4031
Re: Kể Về Mẹ
Reply #119 - 29. Jan 2010 , 16:29
 


Mẹ hay Vợ Ai quý hơn?


Mẹ và vợ ngã xuống sông cùng một lúc, nếu cứu mẹ thì vợ sẽ chết hoặc cứu vợ thì mẹ sẽ chết. Vậy nên cứu mẹ hay cứu vợ hoặc là không cứu cả hai?   
MẠNH TỬ:
Bố chết từ khi còn nhỏ, mẹ nuôi nấng, dạy dỗ ta rất khó nhọc. Mẹ phải ba lần dọn nhà để tránh những ảnh hưởng xấu, dành món ngon cho ta ăn, mua áo đẹp cho ta mặc, tất cả là để cho ta có thể ngẩng cao đầu nhìn thiên hạ. Mẹ và vợ cùng ngã xuống sông, tất nhiên ta phải cứu mẹ rồi. Lấy chữ hiếu làm đầu, vợ chết thì lấy vợ khác, mẹ chết làm gì có mẹ nữa!
Trên thế gian này chỉ có Mẹ là tốt nhất. Không có mẹ, con trẻ như cỏ cây, biết bấu víu vào đâu? Mẹ! Con sẽ cứu mẹ! Mạnh tử nhảy ùm xuống sông.
CHU U VƯƠNG:
Vợ và mẹ cùng ngã xuống sông, tất nhiên là phải cứu vợ trước. Nghĩ lại ngày trước ta đùa giỡn với nàng, nhìn nàng cười, đến cả giang sơn lẫn sinh mạng nhỏ bé của ta cũng chẳng nghĩa lý gì, huống hồ là mẹ! Khi lập Thái tử, bà ấy còn định bỏ ta làm ta suýt mất cả ngôi báu.
"Tình cảm đằm thắm, ta yêu nàng rất nhiều, ta sẽ cứu nàng!" Chu U vương cũng nhảy ùm xuống sông.
LƯU BỊ:
Anh em như chân tay, vợ con như áo mặc; áo rách có thể vá, chân tay gãy không thể lành. Chỉ cần Nhị đệ và Tam đệ của ta không ngã xuống sông là được, những kẻ khác ta không thèm để ý.
"Mẹ ơi! Nàng ơi! Các người chết thật thê thảm!" Lưu Bị đứng trên bờ sông khóc lớn.
TÀO THÁO:
Thà rằng ta phụ người chứ không để người phụ ta, mẹ ta hay vợ ta cũng thế thôi, chỉ cần ta không ngã xuống sông là được rồi.
"Ta nhẹ nhàng đi cũng như khi ta nhẹ nhàng đến, ta vẫy tay chào  không một chút vấn vương." Tào Tháo vừa ngâm thơ vừa chầm chậm bước đi.
KHUẤT NGUYÊN:
Thế gian này u ám quá,triều đại này thật hủ bại! Sống cũng chẳng còn có ý nghĩa gì, chi bằng chết cho trong sạch. Song anh có thể rửa mặt và rửa chân cho ta.
Khoảng trời hiện tại là khoảng trời u ám, chẳng còn có thể nhìn tinh tú trên trời. Mẹ ơi! Nàng ơi! Ta cùng nhau chết ở nơi đây!" Khuất Nguyên vừa hát vừa từ từ nhảy xuống sông.    
TRANG TỬ:
Sinh về đâu và chết sẽ về đâu? Mẹ và vợ ta chết cứ chết, chẳng qua chỉ là từ trạng thái hữu hình trở về trạng thái vô hình, có gì phải đau đớn, có gì phải xót thương? Chẳng cần phải cứu ai cả! Trang tử ngồi xuống, tay nắm một mảnh sành vừa gõ nhịp vừa hát, mắt nhìn mẹ và vợ chìm đần xuống sông, nét mặt mãn nguyện.    
HOÀ THÂN :
Ai ngã xuống sông thì cứ ngã, cái ta yêu là tiền bạc. Tiền bạc là mẹ ta, là vợ ta. Sao trước khi ngã, các người không mặc ít quần áo thôi, điều đáng tiếc nữa là trâm vàng, khuyên bạc còn ở trên đầu các người.
"Có tiền là có tất cả!" Hoà Thân đứng trên bờ vùa nhìn mẹ và vợ dần dần chìm xuống sông vừa thở dài.      
VƯƠNG BỘT:
Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt. Vợ là người ta yêu nhất, mẹ là người thân thiết nhất. Vậy phải làm thế nào đây? Thôi cứ nhảy xuống sông, thấy ai ở gần thì cứu. Vương Bột vội nhảy ùm xuống sông.
"Chết rồi! Ta quên mất là ta cũng không biết bơi!" Vương Bột vẫy vùng một cách tuyệt vọng rồi từ từ chìm xuống sông. 

 
   LỜI BÀN :
1. Mạnh Tử: Thương mẹ hơn vợ thì chắc là lai………VIỆT NAM !
2.Chu U Vương:  Yêu vợ nồng nàn nên chắc lai…….PHÁP QUỐC !!
3. Lưu Bị: Lo cho anh em đồng chí hơn gia đình là lai………...NGA SÔ (tinh thần quốc tế vô sản)
4.Tào Tháo: Thấy chết không cứu phớt tỉnh……….ĂNG LÊ  (ENGLAND)!!
5. Khuất Nguyên: Tự sát chết theo là tinh thần võ sĩ đạo xứ Phù Tang (JAPAN)
6. Trang Tử: Giống Tào Tháo lai ………Anh Cát Lợi
7. Hòa Thân: Thực tế kiểu…………….MỸ !
8. Vương Bột: Không biết trời cao đất rộng nhắm mắt liều mạng thì là chính gốc………Tàu (CHINA)

--------

9/-Chúa Đảo :Nhờ luyện được 36 modes,72 phép thần thông của Fire Goddess  ...cứu được cả
2  .....Cheers!(VN/USA)



Back to top
« Last Edit: 29. Jan 2010 , 16:30 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 6 7 8 9 10 ... 12
Send Topic In ra