Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Tạp Ghi LVD/ 69  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 3 4 5 6 7 8
Send Topic In ra
Tạp Ghi LVD/ 69 (Read 12555 times)
Phuong_Tran
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Hoạt Động
Tích Cực *Năm 2011*

Posts: 10576
Gender: female
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #60 - 28. Aug 2009 , 20:43
 
Chị Khánh Vân ơi...
Em chúc chi không bị đau nữa nhe , cái gì làm chị bị đau đó , em có xem hình ảnh của các chị bên VN đến nhà thờ cầu nguyện cho chị , em mới gặp chị Lê Căn cách đây 1 ngày ( tập hát chung )
Chúc chị mau hết bệnh

PTr
Back to top
 
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #61 - 29. Aug 2009 , 13:23
 
Quote:
Chị Khánh Vân ơi,  

Em đùa thội, không có khô bò. Anh Thịnh lo về VN hôm sau, không kip gửi khô bò cho chị.  
Chỉ có túi gấm của chị Hà từ VN gửi cho chi.  


Mỹ ơi.... Hà nào vậy.... mà từ VN gửi cho chị?? Có phải chị Thiều Tuyết Hà - Nha sĩ - đến từ Dallas không??....


Chị Khánh Vân ơi... 
Em chúc chi không bị đau nữa nhe , cái gì làm chị bị đau đó , em có xem hình ảnh của các chị bên VN đến nhà thờ cầu nguyện cho chị , em mới gặp chị Lê Căn cách đây 1 ngày ( tập hát chung ) 
Chúc chị mau hết bệnh 

PTr 


Cám ơn Phượng _Trần nhiều.....Chị tạm ổn rồi..... không biết đến lúc nào thì lại.... trở bịnh..... đành dâng hết mọi sự cho Chuá. Em ở VN liên lạc với mấy chị 69 - và sinh hoạt chung với mấy chị ấy....cho vui và cho nhóm lên LVD lớn mạnh thêm ra nhé.... Bao giờ chị có dịp về VN.... chúng mình sẽ gặp nhau nha....Chúc em và gia đình luôn an mạnh... thân ái. KV


...
Tặng hai em Đặng Mỹ và Phượng _Trần cánh hoa bằng đá tuyết của xứ lạnh
Back to top
 
 
IP Logged
 
Phuong_Tran
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Hoạt Động
Tích Cực *Năm 2011*

Posts: 10576
Gender: female
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #62 - 29. Aug 2009 , 21:36
 
khanh-van wrote on 29. Aug 2009 , 13:23:
Mỹ ơi.... Hà nào vậy.... mà từ VN gửi cho chị?? Có phải chị Thiều Tuyết Hà - Nha sĩ - đến từ Dallas không??....


Chị Khánh Vân ơi...  
Em chúc chi không bị đau nữa nhe , cái gì làm chị bị đau đó , em có xem hình ảnh của các chị bên VN đến nhà thờ cầu nguyện cho chị , em mới gặp chị Lê Căn cách đây 1 ngày ( tập hát chung )  
Chúc chị mau hết bệnh  

PTr  


Cám ơn Phượng _Trần nhiều.....Chị tạm ổn rồi..... không biết đến lúc nào thì lại.... trở bịnh..... đành dâng hết mọi sự cho Chuá. Em ở VN liên lạc với mấy chị 69 - và sinh hoạt chung với mấy chị ấy....cho vui và cho nhóm lên LVD lớn mạnh thêm ra nhé.... Bao giờ chị có dịp về VN.... chúng mình sẽ gặp nhau nha....Chúc em và gia đình luôn an mạnh... thân ái. KV


...
Tặng hai em Đặng Mỹ và Phượng _Trần cánh hoa bằng đá tuyết của xứ lạnh


Chị ơi , Cám ơn chị đã tặng em bông hoa , bông hoa đẹp quá
Tối nay em sẽ đến quán cà phê Một Thuở nhân sinh nhật 1 năm của Quán em sẽ gặp các chị LVD ở đó , có hình sẽ post lên cho các chị xem ha
Chị biết không cứ có dịp gặp nhau là vui rồi và khi cùng nhau hát hò nữa thì càng vui hơn chẳng nhớ mình đã bao nhiêu tuổi nữa chị ạ , mà đã bao nhiêu tuổi cũng chẳng còn quan trọng nữa  Grin laugh12
Hẹn gặp chị ở Việt Nam
Chúc chị vui , khoẻ , trẻ ( chị cứ rảnh rảnh chạy vào D Đ LVD để cười với Cô Vân không thôi Cô cứ kêu Cô cười " mình ên " kìa...)

PTr


Back to top
 
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #63 - 29. Aug 2009 , 21:37
 
khanh-van wrote on 29. Aug 2009 , 13:23:
[size=3]
Mỹ ơi.... Hà nào vậy.... mà từ VN gửi cho chị?? Có phải chị Thiều Tuyết Hà - Nha sĩ - đến từ Dallas không??....




Chị Khánh Vân ơi,

Cụ Lang nói vậy thì em biết vậy thôi, tưởng chị biết là chị Hà nào. Chị Hà không đi bữa bánh Thích. Cụ Lang thấy em đến chào bảo là biết hình Cụ trên d/d và đọc chi KVân viết về Cụ, thế là Cụ vồ lấy gửi túi gấm về cho chị, dặn bảo với chị là chị Hà gửi. Chị hỏi cụ Lang đi chị ơi.

Em cám ơn chị cho em bông hoa tuyết. Đang mùa hè,  tặng hoa tuyết để bớt nóng hả chị  laugh12 
Back to top
« Last Edit: 01. Sep 2009 , 04:26 by Đặng-Mỹ »  
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #64 - 31. Aug 2009 , 19:49
 
TRÂM.....
nhơ....ớ
NGÀN
 
thuơ.....ng....

...tiếp theo.....

 
Trâm vụt hỏi Hồng. Thứ bẩy này mày rảnh không?
-      Chi dzậy?
-      Đi với tao xuống chị Sáu Cúc gặp Ngàn .
     - Dỡn mày! Đi theo đặng làm kỳ đà cản mũi hả? Thôi cho hai đứa tụi bay tự do đó
-      - Không. Mày phải đi với tao lần đầu. Tao thấy khớp quá à! Tao có chở thằng con tao theo nữa. Mày đi một xe đạp – Tao đi một xe đạp. Hai đứa xuống chị Sáu ….
          - Không nên Trâm ơi! Mày đi một mình đủ rồi … Tao không theo đâu …

Sáng thứ bẩy, sau khi chợ búa cơm nước cho cả nhà xong. Khoảng hai giờ trưa Trâm chở thằng con đi xuống chị Sáu. Cô nói với bà nội cô đi thăm người bạn. Đứa con gái Trâm cũng đòi theo. Trâm phải dụ khị và hứa với nó lần sau mẹ chở con, lần này để mẹ chở em cho em đi trước. Trời Saigon nắng chói mắt. Trâm mặc chiếc áo bà ba mầu cà tim tím. Quần sa teng đen, đầu đội chiếc nón lá. Thằng Cu em cũng phải đội nón rộng vành và mặc áo tay dài. Nhìn con hí hửng leo lên “ba ga” xe ngồi để mẹ chở đi chơi. Cổ tay nó nhỏ xíu. Cánh tay khẳng khiu trong chiếc áo sơ mi trắng. Nhìn thằng con ốm nhom gầy như cây tre, nhưng khuôn mặt giống Ngọc như đúc.Trâm khựng lại không muốn đi nữa. Trâm muốn ứa nước mắt khi nghĩ đến chồng. Thằng Cu em dục mẹ nó mấy lần: Mẹ!.. Mẹ! …. Mẹ đạp xe đi chứ ….Sao mẹ đứng hoài vậy ??? Trâm nhìn lại thằng con, rồi đưa mắt nhìn ra hướng đường cái. Nghĩ sao đó khoảng một giây chần chừ …. Trâm leo lên xe đạp đi.
Hơn nửa tiếng sau Trâm và con đến nhà chị sáu. Cái chuông bấm cửa vẫn ở trên cao quá đối với Trâm. Cô dùng hai tay lắc mạnh chiếc cửa sắt. Ầm.. ầm….gây tiếng động, cho người trong nhà biết có người đến. Lần này trái với lần đầu đến với Ngàn, chả phải đợi lâu chị Sáu ra mở cửa ngay. Vừa thấy Trâm là chị nói ngay:
-      Trời ơi sao mày tới trễ vậy. Tao nghĩ là mày xuống ăn cơm trưa với tụi tao chứ. Chờ hoài chả thấy đâu. Ông già biểu thôi ăn đi, chắc mày còn lo cho mấy đứa nhỏ ăn rồi mới đi.
Đang nói thì Ngàn bước ra. Nhìn thấy Trâm hắn chào và cười, nhưng lại đến nắm tay thằng cu em dắt vô nhà. Thằng cu em cũng tự nhiên theo người lạ chả đứng lại chờ mẹ gì cả. Trâm còn bận dắt chiếc xe vô nhà, trong khi chị Sáu kéo cánh cửa sắt rộng to ra cho Trâm mang xe vào để ngoài hàng hiên .

Vào đến phòng khách vẫn tối thui chả có ai. Chị Sáu đi trước dẫn đường. Thì ra họ sinh hoạt phiá buồng trong. Ông già Bắc kỳ được gọi là anh Ba, chồng chị Sáu đang ngồi trên chiếc giường sắt đơn trải chiếu. Điều đầu tiên khi Trâm chạm mặt ông. Trâm cúi đầu chào, thì ông ta đưa tay vuốt ngược tóc lên và nhoẻn miệng cười. Hàm răng trên hơi hô, đưa ra như chiếc bàn cuốc. Vẫn cặp kính cận trắng gọng vàng choé trên khuôn mặt già hơn sáu chục tuổi .
Ngay dưới chân chiếc giường sắt sơn mầu xanh lá non. Chiếc chiếu  hoa bằng cói to bản được trải trên sàn nhà. Ngàn và thằng cu em, con trai của Trâm ngồi đấy. Chị Sáu sà xuống chiếc chiếu hoa. Tay mở ấm trà rót nước vào chiếc tách được đựng trong khay nhôm ngay đấy .
Tay rót nước. Nhưng miệng chị đon đả mời Trâm :
-      Ngồi xuống đây Trâm . Em ngồi xuống đây.
Chị giải thích- ban bè đến chơi coi như người trong nhà cả. Thân mới mời đến. Thành ra sinh hoạt trong này tiện hơn. Ngồi ngoài kia (phòng khách) Bàn ghế cũ dơ đầy bụi, khó xê dịch không thoải mái. Nhất là “ông già” lại không chiụ rời chiếc giường của ổng . Trâm mỉm cười vu vơ. Mắt nhìn chung quanh phòng. Nhưng trong đầu cô cười thầm vì chị Sáu nói: “không rời chiếc giường” . Có lẽ ông ta là đại lãn hay ngoạ triều hoàng đế chăng ??
Căn phòng này quả có rộng thật. Vì một bên là giường sắt đơn của ông già. Một bên là chiếc giường hộp bằng gỗ cẩm lai to. Ở giữa hai chiếc giường còn trải thêm chiếc chiếu hoa mà họ đang ngồi chơi. Từ lúc vào nhà đến giờ thằng cu em cứ quấn lấy Ngàn và đi theo Ngàn. Chả hiểu anh ta đã dụ khị nó bằng cách nào mà hay vậy. Ngàn ân cần với thằng nhỏ. Hỏi han đủ thứ và nó cũng rất vui vẻ trả lời. Coi bộ nó mến Ngàn thấy rõ.
Ngồi chơi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Khoảng hơn một tiếng Trâm thấy đã đủ cho lần đầu gặp mặt. Nên xin cáo từ ra về. Sáu ta cứ một hai giữ lại ăn cơm chiều xong hãy về. Chị nói :
-      Không nên về giờ này vì còn nắng quá, sẽ bị bịnh.
Nhưng Trâm nhất quyết một hai phải về. Không thể nào cô dám ở lại chơi lâu hơn thế . Rồi lại cơm chiều. Cụ Nội và con gái còn đang đợi Trâm về nấu cơm tối.
Trâm từ giã để chở con về. Thấy thế Ngàn cũng cáo từ luôn để đạp xe về với Trâm trên cùng một đoạn đường dài.
Trước khi chia tay. Ông già Bắc kỳ hỏi Trâm có biết nấu bún ốc của người Bắc không ? Trâm đáp : - Dạ có biết .
Ông nói : - Tuần sau mời cô Trâm với cậu Ngàn lên chơi. Nhân thể cô Trâm dạy hộ cô Sáu nấu món bún ốc nhé !
Trâm dạ khẽ và nói thêm : -  Để xem em có thể đến được không? Em không dám chắc.
Ông già nói: - Cả tuần đi học với nấu cơm cho gia đình rồi. Cô Trâm cũng liệu thu xếp ít giờ cho bạn bè chứ? Cuộc đời này đâu còn gì nữa ngoài tình cảm và bạn bè hả cô Trâm ?? Tôi nhìn cái xã hội bây giờ và bọn người mới ở rừng về làm chủ tôi chán lắm !! Còn đâu nữa những ngày xưa hở cô Trâm ??

Từ đó tuần nào Trâm cũng cố gắng thu xếp việc nhà cho xong, cho gọn . Để cuối tuần có mặt ở nhà chị Sáu. Dĩ nhiên phải mang theo một đứa con. Lúc thì thằng Cu. Đứa con gái ở nhà với Cụ nội. Hôm thì chở thằng Cu về bên mẹ đẻ. Cho nó chơi với bà ngoại. Trâm chở cô con gái xuống. Nó trở thành một thói quen. Nhà chị Sáu đã thành một nơi vui vẻ tinh thần mà Trâm thấy nhớ thấy thiếu thốn nếu không đến được nhà chị Sáu cuối tuần đó
Cụ Nội cũng bắt đầu thắc mắc khi thấy Trâm cuối tuần nào cũng chở con đi đến nhà bạn như thế. Cụ dò la . Hỏi mấy đứa nhỏ đi đâu với mẹ?? Có những ai ?? Ăn uống gì không ?? Các con báo cáo lại. Trâm đành dậy con nói láo. Khi Cụ hỏi thì nói về Ngoại - chứ không đi đâu cả. Không gặp ai cả. Trâm đâm ra phạm tội nó dối có chủ tâm . Cô phải sống trong sự lén lút khi đi gặp Ngàn. Nhiều lúc cô rùng mình lo sợ vu vơ vì cái ái tình nó mạnh như thế. Nhiều lúc Trâm muốn ngưng hẳn lại. Không đi gặp Ngàn nữa. Nhưng mới đến ngày thứ năm, còn hai ngày nữa mới đến chủ nhật. Trâm lại thấy lòng mình xôn xao. Như chờ đợi một cái gì không rõ nét. Rồi tiếng ca của Ngàn cứ luẩn quẩn trong trí Trâm. Giọng nói của Ngàn cứ văng vẳng đâu đây. Trâm đâm ra “ghiền” gặp lại Ngàn thế mới chết !
Tâm sự điều này với Hồng chủ chứa con nhỏ cười khoái trá, thích thú khi biết Trâm đã “lậm” Ngàn. Nhưng nó vẫn bĩu môi khinh bỉ Trâm vì chưa dám “sống hết mình” .
“Sống hết mình” đây của nó là có ý nói. Trâm chưa “ngủ”  với Ngàn .
Nhiều lúc nó đã chửi thẳng mặt Trâm : “Nào là dân trí thức rởm. Dân đi học nhưng chỉ có bề ngoài. Không dám sống thực với con người của mình. Yêu mà yêu suông. Yêu lời nói  Như đứa con nít nó bảo rằng nó yêu bố… rằng là nó yêu mẹ. Rồi hôn đánh chụt một cái trên má.  Đó không phải là tình yêu lứa đôi.Tình yêu trai gái. Tình yêu của Trâm với Ngàn là tình giả dối như bức tranh giả, được in lại. Treo trên tường cho đẹp căn nhà.Vô giá trị vì không phải là bản chính.  Bản ăn cắp.
 

...

...còn tiếp....
Back to top
 
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #65 - 10. Sep 2009 , 12:50
 
Xin lỗi các bạn - KV bận việc nhà nên không vào post tiếp truyện ngắn và đưa hình ảnh ĐH LVD lên được.... Nay tiếp tục nhé... Chân thành cáo lỗi cùng các bạn 69. KV vừa nhận được quà của Phương Thảo và Kim Chi.....Đa tạ tấm tình bằng hữu.... CD nhạc nghe hay lắm Toàn cám ơn Anh Khoa và Kim Chi nhiều..


... tiếp theo....
Tình yêu theo Hồng thì Trâm và Ngàn phải quấn vào nhau. Chỉ khi nào hai đứa làm tình với nhau –và Trâm thấy sung sướng, hài lòng với  Ngàn thì đó mới đích thưc là tình yêu . Chứ hàng tuần mà chỉ có nói chuyện, gặp mặt - ca hát cho nhau nghe thì chả phải là tình yêu đích thực . Hồng Chủ Chưá còn phát ngôn một câu lạnh tóc gáy : Hay là thằng Ngàn nó “bê đê” ?? Đ… làm được cái việc của đàn ông” ??
Rồi Hồng quay ra phán với Trâm rằng : Không được! Cả tháng trời rồi mà chả có “làm ăn” gì hết . Nó không dám “tiến tới” thì mày phải “tấn công” chứ ???
Nghe Hồng nói Trâm phải “tấn công” . Cô nghe ra như muốn rụng rời chân tay. “tấn công” Ngàn ư ?? “Tấn công” bằng cách nào ?? Làm sao để “tấn công” ?? Một phụ nữ con nhà gia giáo mà đi “tấn công” đàn ông sao ?? Trâm không dám nghĩ tiếp … Mặc cho Hồng chủ chứa thao thao bất tuyệt đang lên lớp – và giáo dục cô . Dứt khoát người “tấn công” không phải là mình. Trâm nhủ thầm như thế. Tình yêu tự nó đến. Sự chung thân là một cái gì cao qúi, đẹp chứ không  phải phàm phu tục tử như Hồng phát biểu .
Vì vẫn cần có Hồng chủ chứa làm bạn để có nơi tâm sự. Nên Trâm cố tránh không dám tranh luận, bàn cãi với nó về quan niệm tình yêu của mình. Cô hiểu trong xã hội cũ và cho dù hiện nay phải xếp hàng mua nhu yếu phẩm cùng nhau. Đứng chung hàng để chờ mua cá ươn, mì sợi hay khoai lang, khoai mì. Nhưng cô và Hồng vẫn không thể cùng chung một giới tuyến. Cùng một loại. Không phải Trâm cố tình ngăn cách. Nhưng rõ ràng  thế giới của Hồng hoàn toàn khác với thế giới của Trâm .
Trâm chỉ biết ngồi nghe Hồng phát biểu và lên lớp dậy khôn cô. Nghe Hồng nói cũng là một điều hay đấy chứ. Bao nhiêu điều lạ lẫm cô học được từ Hồng . Cũng có lý nhiều cái lắm…..
Sáng thứ hai của một tuần mới. Nếu không thấy Trâm tìm đến tâm sự, thì Hồng cũng đi kiếm Trâm để hỏi : Sao rồi ?? Tới đâu rồi?? Chủ nhật rồi mày có gặp “nó” không ??
Vài lần như thế vẫn chưa “rục rịch” gì . Hồng đâm chán con “tiểu thư bắc kỳ ngu xuẩn”.

Quên không kể. Chủ nhật họp nhóm vui chơi ở nhà chị Sáu. Trâm có rủ Kim Phượng đến chơi cùng với mình. Kim Phượng hát rất hay. Nhỏ này là trưởng ban văn nghệ hay hát hò thời cùng học trung học. Nhà nó gần nhà thờ Huyện Sĩ. Trâm nhớ lần đầu sau khi dự lễ chiều thứ bẩy. Trâm tạt vào nhà nó. Kể cho nó nghe việc quen biết với chị Sáu và Ngàn. Trâm rủ Kim Phượng đến nhà chị Sáu tổ chức nấu nướng, ăn uống và nói chuyện cùng ca hát. Kim Phượng nhận lời tham gia ngay. Ba nó đang bị học tập ở trong trại cải tạo miền Bắc xa xôi. Má nó mới sang được một xập bán hàng ở chợ Thái Bình. Vì là dân Long Khánh - Dầu Giây. Gia đình nó có trang trại trồng chuối. Do đó anh em nó cứ chặt chuối mang lên Saigon cho mẹ bán.
Nhà nó chị em gái đông. Nên nó thoải mái muốn đi đâu cũng được. Muốn đi giờ nào cũng xong. Không phải bắt buộc ở nhà nấu cơm ngày hai buổi như Trâm. Phiá chị Sáu cũng có chị Mỹ Thu. Được giới thiệu là người hàng xóm. Họ ở cùng một con đường. Ba của chị Mỹ Thu là Ông bộ trưởng gì đó … thời Cộng Hoà. Cũng đang học tập trong trại cải tạo miền Bắc. Nhà chị là một biệt thư ở cuối đường. Trước cửa nhà là một bồn trồng hoa lớn. Cho nên mọi người ở đây gọi chị là : Cô Thu Vườn Bông .
Cô “Thu vườn bông” có tật . Đi bằng nạng – Hai chân chị bị teo vì sanh ra như vậy. Chị hát rất hay. Chị di chuyển bằng xe mô tô – Ba chị cậy người chế ra cho chị một chiếc xe riêng để chị dễ dàng di chuyển trong thành phố. Nghe nói trước kia chị đi làm sở Mỹ - nhiều tiền lắm.
Vô tình mọi người họp thành một nhóm bạn thân hữu vui chơi cuối tuần ở nhà chị Sáu.
Anh Ba Bắc kỳ hồ hởi nhất. Vui vẻ nhất. Thằng con trai ông già cũng được ăn những món ăn mà bọn Trâm bầy ra nấu nướng hay mang đến. Khi thì Cô “Thu vườn bông” đổ bánh sèo, bánh khọt. Lúc Trâm nấu bún ốc, bún thang. Nhỏ Kim Phượng làm chả giò hay bún thịt nướng . Chị Sáu thì luôn luôn làm cơm Bắc kỳ dưa giá, thịt kho tầu. Có khi tôm thẻ rang đường với canh chua của Nam Bộ. Những món ăn của người Bắc thì ông già bầy chị nấu, dậy chị làm

Một hôm Kim Phượng đem đến Bảo Ngọc và Bảo Long – em trai nó. Trâm mừng muốn khóc. Sau bao nhiêu năm rời ghế nhà trường. Đứa đi phân khoa này. Đứa theo ngành nọ.  Đứa lấy chồng sớm. Như bầy chim vỡ tổ tứ tán tung bay. Chiến cuộc lan tràn. Biết bao goá phụ tuổi đời chưa quá hai nhăm. Bảo Ngọc là một. Mới lấy chồng, con vừa tượng hình trong bụng, thì chồng nó bỏ xác nơi sa trường. Một quá phụ tuổi đời chỉ mới hai mươi. Sau khi sanh xong. Nó được bà chuẩn tướng Là cho làm việc với bà. Lo sinh hoạt cho đám con Quốc Gia nghiã tử. Ngày cuối nó từ chối lên mấy bay di tản theo bà vì còn mẹ cha và thằng em duy nhất đang ở dưới quê. Ôi cũng một đời người !
Bảo Ngọc ngày xưa với Kim Phượng là cặp bài trùng. Cả hai đều hát hay. Họ hay song ca với nhau trên sân khấu nhà trường .
Kim Phượng kể, từ ngày ra trường. Mỗi đưá mỗi nơi. Xa nhau từ đấy. Nhưng có nghe phong phanh là Bảo Ngọc để tang chồng khi bụng còn lum lúp. Cho đến ngày nó gặp lại con bạn cùng nhau ca hát đó là cái ngày hai đứa cùng nằm trong trại tù vì tội vượt biên .
Sau này ra khỏi tù mới liên lạc thường xuyên lại. Nhà Bảo Ngọc bây giờ trong xóm Lò Da – bên Phú Thọ. Đi đâu em trai nó cũng chở. Thằng con trai của nó bây giờ đã tám tuổi  Mẹ con sống nhờ thức ăn của ông bà ngoại ở dưới rẫy. Một tháng đôi lần em trai nó về quê mang thức ăn lên .
Nó nói : Nhất định phải có người trong gia đình “bám trụ” tại Saigon. Để giữ cái hộ khẩu  Nếu không sau này vài năm nữa khó mà “nhập cư” vô Saigon được với lũ quỷ mới. Gia đình Bảo Ngọc nhìn thấy xa hơn mọi người. Cứ cái đà này, thì tụi chủ mới cho người của họ từ miền Bắc lan tràn từ từ vào xâm chiếm đất Saigon, và chúng mình người của Saigon từ từ bị “đẩy” ra khỏi thành phố. Lúc đầu thì đẩy đi kinh tế mới xa xa một chút . Sau sẽ lại chiếm đất kinh tế mới của mình .Bao công lao mồ hôi nước mắt vun trồng được mảnh vườn. Khi lá bắt đầu xanh, trái bắt đầu trổ. Chúng nó sẽ lại kiếm chuyện để tiếp thu rồi đẩy mình đi xa hơn nữa. Chúng mày xem ba mẹ tao nói có đúng không ??

Chuyện tình cảm của Trâm và Ngàn cứ dậm chân tại chỗ như thế. Không khá hơn mà cũng không thụt lùi.


...còn tiếp....
Back to top
 
 
IP Logged
 
VoHuong
YaBB Newbies
*
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 28
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #66 - 30. Sep 2009 , 05:30
 
khanh-van wrote on 10. Sep 2009 , 12:50:
Xin lỗi các bạn - KV bận việc nhà nên không vào post tiếp truyện ngắn và đưa hình ảnh ĐH LVD lên được.... Nay tiếp tục nhé... Chân thành cáo lỗi cùng các bạn 69. KV vừa nhận được quà của Phương Thảo và Kim Chi.....Đa tạ tấm tình bằng hữu.... CD nhạc nghe hay lắm Toàn cám ơn Anh Khoa và Kim Chi nhiều..


... tiếp theo....
Tình yêu theo Hồng thì Trâm và Ngàn phải quấn vào nhau. Chỉ khi nào hai đứa làm tình với nhau –và Trâm thấy sung sướng, hài lòng với  Ngàn thì đó mới đích thưc là tình yêu . Chứ hàng tuần mà chỉ có nói chuyện, gặp mặt - ca hát cho nhau nghe thì chả phải là tình yêu đích thực . Hồng Chủ Chưá còn phát ngôn một câu lạnh tóc gáy : Hay là thằng Ngàn nó “bê đê” ?? Đ… làm được cái việc của đàn ông” ??
Rồi Hồng quay ra phán với Trâm rằng : Không được! Cả tháng trời rồi mà chả có “làm ăn” gì hết . Nó không dám “tiến tới” thì mày phải “tấn công” chứ ???
Nghe Hồng nói Trâm phải “tấn công” . Cô nghe ra như muốn rụng rời chân tay. “tấn công” Ngàn ư ?? “Tấn công” bằng cách nào ?? Làm sao để “tấn công” ?? Một phụ nữ con nhà gia giáo mà đi “tấn công” đàn ông sao ?? Trâm không dám nghĩ tiếp … Mặc cho Hồng chủ chứa thao thao bất tuyệt đang lên lớp – và giáo dục cô . Dứt khoát người “tấn công” không phải là mình. Trâm nhủ thầm như thế. Tình yêu tự nó đến. Sự chung thân là một cái gì cao qúi, đẹp chứ không  phải phàm phu tục tử như Hồng phát biểu .
Vì vẫn cần có Hồng chủ chứa làm bạn để có nơi tâm sự. Nên Trâm cố tránh không dám tranh luận, bàn cãi với nó về quan niệm tình yêu của mình. Cô hiểu trong xã hội cũ và cho dù hiện nay phải xếp hàng mua nhu yếu phẩm cùng nhau. Đứng chung hàng để chờ mua cá ươn, mì sợi hay khoai lang, khoai mì. Nhưng cô và Hồng vẫn không thể cùng chung một giới tuyến. Cùng một loại. Không phải Trâm cố tình ngăn cách. Nhưng rõ ràng  thế giới của Hồng hoàn toàn khác với thế giới của Trâm .
Trâm chỉ biết ngồi nghe Hồng phát biểu và lên lớp dậy khôn cô. Nghe Hồng nói cũng là một điều hay đấy chứ. Bao nhiêu điều lạ lẫm cô học được từ Hồng . Cũng có lý nhiều cái lắm…..
Sáng thứ hai của một tuần mới. Nếu không thấy Trâm tìm đến tâm sự, thì Hồng cũng đi kiếm Trâm để hỏi : Sao rồi ?? Tới đâu rồi?? Chủ nhật rồi mày có gặp “nó” không ??
Vài lần như thế vẫn chưa “rục rịch” gì . Hồng đâm chán con “tiểu thư bắc kỳ ngu xuẩn”.

Quên không kể. Chủ nhật họp nhóm vui chơi ở nhà chị Sáu. Trâm có rủ Kim Phượng đến chơi cùng với mình. Kim Phượng hát rất hay. Nhỏ này là trưởng ban văn nghệ hay hát hò thời cùng học trung học. Nhà nó gần nhà thờ Huyện Sĩ. Trâm nhớ lần đầu sau khi dự lễ chiều thứ bẩy. Trâm tạt vào nhà nó. Kể cho nó nghe việc quen biết với chị Sáu và Ngàn. Trâm rủ Kim Phượng đến nhà chị Sáu tổ chức nấu nướng, ăn uống và nói chuyện cùng ca hát. Kim Phượng nhận lời tham gia ngay. Ba nó đang bị học tập ở trong trại cải tạo miền Bắc xa xôi. Má nó mới sang được một xập bán hàng ở chợ Thái Bình. Vì là dân Long Khánh - Dầu Giây. Gia đình nó có trang trại trồng chuối. Do đó anh em nó cứ chặt chuối mang lên Saigon cho mẹ bán.
Nhà nó chị em gái đông. Nên nó thoải mái muốn đi đâu cũng được. Muốn đi giờ nào cũng xong. Không phải bắt buộc ở nhà nấu cơm ngày hai buổi như Trâm. Phiá chị Sáu cũng có chị Mỹ Thu. Được giới thiệu là người hàng xóm. Họ ở cùng một con đường. Ba của chị Mỹ Thu là Ông bộ trưởng gì đó … thời Cộng Hoà. Cũng đang học tập trong trại cải tạo miền Bắc. Nhà chị là một biệt thư ở cuối đường. Trước cửa nhà là một bồn trồng hoa lớn. Cho nên mọi người ở đây gọi chị là : Cô Thu Vườn Bông .
Cô “Thu vườn bông” có tật . Đi bằng nạng – Hai chân chị bị teo vì sanh ra như vậy. Chị hát rất hay. Chị di chuyển bằng xe mô tô – Ba chị cậy người chế ra cho chị một chiếc xe riêng để chị dễ dàng di chuyển trong thành phố. Nghe nói trước kia chị đi làm sở Mỹ - nhiều tiền lắm.
Vô tình mọi người họp thành một nhóm bạn thân hữu vui chơi cuối tuần ở nhà chị Sáu.
Anh Ba Bắc kỳ hồ hởi nhất. Vui vẻ nhất. Thằng con trai ông già cũng được ăn những món ăn mà bọn Trâm bầy ra nấu nướng hay mang đến. Khi thì Cô “Thu vườn bông” đổ bánh sèo, bánh khọt. Lúc Trâm nấu bún ốc, bún thang. Nhỏ Kim Phượng làm chả giò hay bún thịt nướng . Chị Sáu thì luôn luôn làm cơm Bắc kỳ dưa giá, thịt kho tầu. Có khi tôm thẻ rang đường với canh chua của Nam Bộ. Những món ăn của người Bắc thì ông già bầy chị nấu, dậy chị làm

Một hôm Kim Phượng đem đến Bảo Ngọc và Bảo Long – em trai nó. Trâm mừng muốn khóc. Sau bao nhiêu năm rời ghế nhà trường. Đứa đi phân khoa này. Đứa theo ngành nọ.  Đứa lấy chồng sớm. Như bầy chim vỡ tổ tứ tán tung bay. Chiến cuộc lan tràn. Biết bao goá phụ tuổi đời chưa quá hai nhăm. Bảo Ngọc là một. Mới lấy chồng, con vừa tượng hình trong bụng, thì chồng nó bỏ xác nơi sa trường. Một quá phụ tuổi đời chỉ mới hai mươi. Sau khi sanh xong. Nó được bà chuẩn tướng Là cho làm việc với bà. Lo sinh hoạt cho đám con Quốc Gia nghiã tử. Ngày cuối nó từ chối lên mấy bay di tản theo bà vì còn mẹ cha và thằng em duy nhất đang ở dưới quê. Ôi cũng một đời người !
Bảo Ngọc ngày xưa với Kim Phượng là cặp bài trùng. Cả hai đều hát hay. Họ hay song ca với nhau trên sân khấu nhà trường .
Kim Phượng kể, từ ngày ra trường. Mỗi đưá mỗi nơi. Xa nhau từ đấy. Nhưng có nghe phong phanh là Bảo Ngọc để tang chồng khi bụng còn lum lúp. Cho đến ngày nó gặp lại con bạn cùng nhau ca hát đó là cái ngày hai đứa cùng nằm trong trại tù vì tội vượt biên .
Sau này ra khỏi tù mới liên lạc thường xuyên lại. Nhà Bảo Ngọc bây giờ trong xóm Lò Da – bên Phú Thọ. Đi đâu em trai nó cũng chở. Thằng con trai của nó bây giờ đã tám tuổi  Mẹ con sống nhờ thức ăn của ông bà ngoại ở dưới rẫy. Một tháng đôi lần em trai nó về quê mang thức ăn lên .
Nó nói : Nhất định phải có người trong gia đình “bám trụ” tại Saigon. Để giữ cái hộ khẩu  Nếu không sau này vài năm nữa khó mà “nhập cư” vô Saigon được với lũ quỷ mới. Gia đình Bảo Ngọc nhìn thấy xa hơn mọi người. Cứ cái đà này, thì tụi chủ mới cho người của họ từ miền Bắc lan tràn từ từ vào xâm chiếm đất Saigon, và chúng mình người của Saigon từ từ bị “đẩy” ra khỏi thành phố. Lúc đầu thì đẩy đi kinh tế mới xa xa một chút . Sau sẽ lại chiếm đất kinh tế mới của mình .Bao công lao mồ hôi nước mắt vun trồng được mảnh vườn. Khi lá bắt đầu xanh, trái bắt đầu trổ. Chúng nó sẽ lại kiếm chuyện để tiếp thu rồi đẩy mình đi xa hơn nữa. Chúng mày xem ba mẹ tao nói có đúng không ??

Chuyện tình cảm của Trâm và Ngàn cứ dậm chân tại chỗ như thế. Không khá hơn mà cũng không thụt lùi.


...còn tiếp....

Vân ơi! Sao lâu quá không thấy viết tiếp đoạn cuối, Vân bận hay không được khoẻ, 
Vân ngắm cảnh có thơ mộng không, đang chờ xem tiếp đấy nhé
...
Back to top
 
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #67 - 30. Sep 2009 , 10:53
 
VoHuong wrote on 30. Sep 2009 , 05:30:
Vân ơi! Sao lâu quá không thấy viết tiếp đoạn cuối, Vân bận hay không được khoẻ,  
Vân ngắm cảnh có thơ mộng không, đang chờ xem tiếp đấy nhé
...


Thân chào chị Hương ,

Em là Tất Mỹ LVD_73 , đi dạo  qua đây trong giờ break time. Trước hết em xin có lời thăm hỏi đến chị và em xin đưa tin, hy vọng đây là tin vui. Chi KV đang đi du lịch bên California ( nguồn từ bạn Túy Vân cho biết ).

Em có hoàn tất 2 cái album của nhóm LVD_69 trong mục hình ảnh Friendship Albums ( 2 và 13), em xin mời chị và các chị vào xem trong khi chờ đợi chị KV post truyện tiếp.

Em dán cái link vào để các chị tìm cho nhanh

http://www.levanduyet.com/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?board=hinhanh;action=display;n...


Chúc chi vui mạnh.

Thân mến

TM tulipvang
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #68 - 12. Oct 2009 , 22:28
 
TRÂM NHỚ......NGÀN THƯƠNG.....

.....
tiếp theo....

.......
     Ồ ! Nói thế là sai. Khá hơn chứ ! Tiến bộ nhiều rồi. Vì Trâm đã gọi Ngàn là Anh và Ngàn gọi Trâm là Em. Tự nhiên trước mặt mọi người lúc nào không hay.
Vâng chỉ có thế : Anh và Em .
Hồng Chủ Chứa vẫn được báo cáo thường xuyên. Nó nghe chuyện, nhưng không còn phấn khởi hăng say như lúc đầu nưã. Đôi khi nó chả dấu diếm vì lịch sự với bạn. Nó bĩu môi vào ngay mặt Trâm. Hoặc nói : Đồ con nít ! Tình vớ vẩn !!
Trâm ra về với câu nói “tình vớ vẩn -  đồ con nít” ! Trâm không giận Hồng chủ chứa một ly ông cụ nào. Trâm ngẫm nghĩ. Đúng thật. Đúng là con nít. Đúng là vớ vẩn .
Trong các buổi văn nghệ cuối tuần đó. Hầu như ai cũng vui chơi thiệt tình.Trâm và Ngàn chưa bao giờ có giờ phút riêng tư cho hai đưá, thì làm sao mà Ngàn có dịp tỏ lộ sự yêu thương hay ve vuốt Trâm được.  Mà Trâm cũng chả đi tìm cơ hội đó. Sau mỗi lần chở con về nhà. Đêm xuống, lúc nằm ngủ. Trâm không bao giờ quên nhớ lại hình ảnh Ngọc chồng mình. Nhưng có điều hình ảnh ấy đẹp nhẹ nhàng. Hiện ra trong trí Trâm những ngày xưa thân ái. Như nhớ về một người thân đi xa. Mà Trâm xem ra đã chấp nhận. Như một điều hiển nhiên. Nó không còn quay quắt, đau khổ như những năm đã qua. Trâm  từng kêu gào thổn thức trong tim. Nuớc mắt ướt gối từng đêm .
Thời gian là một liều thuốc an thần làm êm diụ mọi chuyện. Hay thời gian là ngọn gió mát làm nguội chén nước nóng đau khổ nơi Trâm ??
Nhiều lúc Trâm tự hỏi lòng : Phải chăng mình đã phản bội chồng ?? Có lỗi với hai con ??
Mình đã bắt đầu quên Ngọc ?? Và mình có lỗi khi nhớ nhung giọng nói của người đàn ông khác ngoài chồng mình ?? Bây giờ Ngọc ở đâu ?? Anh có thực còn luẩn quẩn quanh đây bên ba mẹ con Trâm để nhìn thấy Trâm từ từ phản bội anh. Hay anh đã siêu thoát để bắt đầu một kiếp khác ??
Cho đến giờ phút này Trâm và Ngàn cũng chưa có gì gọi là phạm tội. Tình yêu có phải là tội lỗi không ?? Chưa có dịp. Chưa có hoàn cảnh để Trâm ngả vào vòng tay rắn chắc của Ngàn. Nếu có dịp liệu Trâm có chống trả lại không ?? Hay chính Trâm cũng đang chờ cơ hội để phạm tội A Dong cùng Ngàn ?? Trâm thiếp đi trong những giấc ngủ mệt mỏi và nóng bức của Saigon. Một Saigon mới mang tên một người đàn ông xa lạ .

Chuyện gì đến tự nó sẽ đến. Khi duyên đến mọi sự sẽ tốt đẹp. Khi hết duyên thì mọi sự sẽ tan đi như bọt nước. Đó là câu chuyện về cuộc đời của Trâm.

Hôm đó nhằm ngày Trung Thu. Hai đưá con Trâm nhất định không theo mẹ đến nhà cô Sáu. Chúng đòi ở nhà với ngoại. Vì tối nay cậu út -em trai Trâm sẽ cho chúng đi rước đèn trung thu với lũ trẻ hàng xóm. Được ăn bánh trung thu với ngoại. Được bầy cỗ và được  phá cỗ .
Trâm đến chị Sáu một mình. Đông đủ tất cả mọi người. Vợ chồng chị Sáu Cúc -  ông già Bắc Kỳ cùng người con trai lau chùi nhà cửa tổ chức đón Trung Thu - rước chị Hằng từ trên cung quảng xuống. Kim Phượng được anh Ba Bắc kỳ giao cho trọng trách mời cho bằng được chị em Bảo Ngọc - Bảo Long từ mấy tuần trước đó. Chị Sáu xuống tận nhà mời Hồng Chủ Chứa. Dĩ nhiên không thể thiếu cô Thu Vườn Bông . ..
Hồng chủ chứa thừa biết sinh hoạt cuối tuần của bọn Trâm ra làm sao. Qua những kỳ báo cáo kể lể của Trâm nên nó không đến.
Hôm đó thật xôm tụ. Hai chị em Bảo Ngọc mang đến sôi vò và chè. Kim Phượng khuân nguyên nồi chè chuối và miếng chả quế to đến. Có lẽ chúng nó bàn nhau. Cô Thu Vườn Bông trổ tài khéo léo đổ chiếc bánh bông lan to tướng và một hộp bánh men (loại bánh cho vào miệng ngậm là tan ngay) thơm sực mùi dừa. Ngàn mang lại cân bánh đậu xanh  Trâm nhờ mẹ mua hộ cô cân bánh nướng Trung Thu. Vì mẹ cũng phải mua mấy cân cho gia đình, nhất là cho Trâm một cân. Dứt khoát phải có để biếu cụ nội chồng.
Cụ Nội có ý không vui. Vì nhận bánh, nhưng mẹ con Trâm về ngoại hết - bỏ cụ ở nhà một mình - Cụ đâu biết cô cháu dâu cụ bắt đầu nói láo nhuyễn nhừ từ ngày trúng qủa ái tình. Chỉ có hai đưá trẻ về ngoại thôi. Còn Trâm đang đàn hát bên lũ bạn vô công rồi nghề và thằng kép nhí. Chủ nhà chị Sáu ta thì mua trái cây, lo việc nấu nước pha trà. Đêm nay Quân - cậu con trai anh Ba Bắc kỳ cũng được mời tham dự.

Cuộc vui chơi kéo dài đến hơn hai giờ sáng. Cô Thu Vườn Bông  bò  trên chiếc chiếu văn nghệ để đi tìm cặp nạng. Ngàn đỡ cô đứng dậy, và đưa cô ra tận chỗ để chiếc xe bình bịch của cô. Anh ta kéo cánh cửa sắt mở rộng ra, để cô nổ máy và lái về. Đường về Phú Thọ quá xa. Giờ này rất nguy hiểm vì giới nghiêm. Anh Ba Bắc Kỳ chồng cô Sáu yêu cầu mọi người ngủ lại – Nhà rộng và giường chiếu có đủ. Họ đồng ý ở lại dĩ nhiên .
Cô Sáu nói khẽ với Trâm : “Mày và thằng Ngàn lên gác ngủ. Tao sắp chiếu, mùng đầy đủ từ hồi hôm rồi”.
Nghe Sáu Cúc nói vậy. Trâm nhìn sững chị .
Chị Sáu tỉnh bơ nói : “Ông già biểu tao lo cho mày với thằng Ngàn” .
Trâm đến bên Kim Phượng nói nhỏ. Kể bạn hay câu chuyện như thế. Kim Phượng gật đầu, nháy mắt : “Cứ thế đi. Sống đi. Mình già rồi Trâm”!! .
Trâm phì cười vì con bạn già – Cao học Luật – Già thì có già đó. Nhưng chưa hề có chồng. Độc thân tại chỗ, mà nói năng như bà cụ non .
      
.

...còn tiêp..
Back to top
 
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #69 - 14. Oct 2009 , 16:10
 
 
TRÂM nhớ..... NGÀN...thương

....tiếp theo....

Căn gác này ngay trên phòng Quân – gã con trai của anh Ba già Bắc kỳ. Một gã con trai gần bằng tuổi Trâm. Một gã độc thân. Cũng đang trong đoạn tuổi “khát tình”. Trâm tự nhiên đâm nhột – Níu chị Sáu nói một câu không ăn nhập gì hết trơn .
-      Kỳ quá Sáu ơi ! Nằm trên đầu thằng Quân .
-      Tao biểu không có sao hết. Mày và thằng Ngàn có muốn đi tắm trước khi đi ngủ không ??
-      Thôi thôi …. khỏi. Em tắm trước khi đến đây rồi .
Tắm ư ?? Muốn đi vệ sinh ư ?? Phải đi qua chỗ nằm của Quân. Thật bất tiện  Lúc đầu đến đây chơi. Trâm không hiểu sao ông già lại để Quân nằm trên chiếc ghế bố trong một gian phòng mà  chị Sáu dùng làm bếp. Chứ chị không nấu nướng trong nhà bếp chính . Và Quân không ngủ trên nhà. Sau mãi mới biết là Quân “man mát” đôi lúc phải “nhốt” lại  Do đó cho Quân nằm dưới phòng bếp mới. Khi nào Quân “nổi khùng” lên thì Chị Sáu khoá cửa lại. Anh chàng đứng trong khung cửa sắt nhìn ra trông thật tội nghiệp. Tuy đến chơi hàng tuần nhưng chưa bao giờ ở lại qua đêm. Hay ở lại vài ngày nên không biết cái mức “khùng” của Quân tới mức độ nào. Trâm chỉ được biết qua hai đứa con khi đưa chúng lại chơi. Lúc về chúng có kề lại: “Anh Quân chỉ cho con xem trên trời;  chỗ mặt trăng có chị Hằng Nga đó. Có con chim mười hai chân. Có chiếc súng thần công tám càng. Các em có nhìn thấy không ?? Con nhìn hoài có thấy gì đâu, mà anh Quân cứ bảo đó đó ….Bầu trời tối thui hà! Chỉ có ánh trăng tròn, to và sáng thôi” . Thành ra từ đó Trâm biết Quân không bình thường. Nhưng chưa bao giờ Quân nói năng “bậy bạ” với Trâm hay Ngàn. Y hệt như buổi đầu hôm hắn mang nước ra mời. Luôn luôn lịch sự và lễ phép : Thưa chị a.! Vâng ạ! Thưa anh Ngàn ……
Dù muốn dù không. Đến nước này Trâm cũng phải trèo lên căn gác đó .
Hai đứa chui vào trong chiếc mùng. Ngàn lên trước đã tìm cách giăng mùng cho khỏi muỗi.  Ánh trăng sáng thật sáng toả xuống khắp gian phòng – Ngàn bào đừng đóng cửa  để vậy;  không có ai trèo lên này  đâu. Trâm đừng sợ .
Vừa ngả lưng xuống chiếc gối của Sáu đặt ở đó  từ buổi chiều. Tay kéo tóc cho gọn về một bên  gối. Khuôn mặt Ngàn đã muốn che lấp lấy Trâm. Đôi tay rắn chắc của Ngàn như con bạch tuộc cuốn quanh người Trâm. Kéo sát Trâm vào người anh ta. Trâm thấy mình thật bé nhỏ trong vòng tay của người thanh niên mới lớn. Ngàn hôn Trâm tới tấp . Trâm muốn ngạt thở trong miệng của Ngàn. Lưỡi Ngàn cuốn chặt lấy lưỡi Trâm. Đôi lúc Trâm có cảm giác như muốn đứt lià ra .
Ngàn vồ vập.  Người Ngàn nóng bỏng. Trâm chỉ biết chúi vào chiếc  ngực to lớn của Ngàn mặc cho Ngàn hôn hít.  Thoáng giây Trâm chợt nghĩ đến khuôn mặt Hồng Chủ Chứa Trâm mỉm cười và nhập cuộc ái ân với Ngàn .
Như một con đê bị tức nuớc vỡ bờ. Trâm và Ngàn đều cuồng điên tìm đến nhau .
Bàn tay Ngàn thật điêu luyện. Mang đến cho Trâm những cảm giác mới đầy hoan lạc thích thú. Lưỡi của Ngàn như con cá nhám chà tuốt da thịt Trâm. Cơ thể Trâm như một trái cây đã chín mùi, chỉ chờ cơn gió là rụng xuống. Trâm thoả thê trong cơn say tình ái .
Trâm lên đến tuyệt tỉnh của ngọn núi khoái lạc. Trâm khát nước – Trâm khô cổ. Trâm đang chạy nước rút trên đường thiên lý. Vật nhau huỳnh huỵch..Lật nhau nhiều vòng . Trâm quên béng mất Quân đang nằm dưới nghe động tịnh trên sàn gác… Trâm rất hạnh phúc vừa lòng với những gì Ngàn mang đến.  Đôi tay Trâm vít lấy đầu Ngàn. Rồi bấu chặt trên lưng Ngàn. Một chiếc lưng săn thịt, cứng ngắc như đồng và nâu mầu luá chín. Trâm chào thua định mệnh . Cô sống như trong mơ.
Giòng suối trong  thân thể ưá ra như nham thạch tràn ra từ miệng núi lửa .
Trâm mở mắt nhìn Ngàn.  Như muốn nói lời cám ơn. Ngàn hãy còn nửa người giữa hai đùi của Trâm. Hình như Ngàn ngượng ngập …. Ngàn cúi xuống … Trâm nhìn theo hai tay Ngàn … Thằng bé ủi siù siù …. Như con chuột ướt nước; chứ không phải con gà cồ đang gân cổ để gáy. Trâm chột dạ - Khẽ hỏi Ngàn : “Anh sao vậy” ??
Ngàn từ từ nằm xuống bên  Trâm. Ngàn nói : “Anh cũng không biết nữa” ??
Trâm bạo dạn hỏi : Anh chưa từng làm tình với ai sao ??
-      Không ! Anh đã từng lang chạ với nhiều phụ nữ .
-      Vậy tại sao vậy ?? Hay anh bị bệnh ??.
-      Không!  Không phải.  Chỉ với một mình em. Tự nhiên nó lại không “lên”
Trâm muốn khóc; vụt nhớ lại lời Hồng Chủ Chứa : “Hay nó là Bê Đê”??
Trâm ngớ ngẩn hỏi lại Ngàn lần nữa : “Anh đã từng biết đàn bà chưa” ?
Sao Ngàn điệu nghệ quá thể.  Ngàn làm Trâm sướng đến tê người . Khoái cảm tột cùng đến độ Trâm phải trào ra .
Ngàn ôm lấy Trâm. Trâm nép vào ngực Ngàn . Ngàn kể Trâm nghe người đàn bà  đầu tiên lấy trinh của Ngàn, và những người đàn bà  khác đã từng qua đời Ngàn . Ngàn kết luận Ngàn bình thường.  Không hiểu tại sao với Trâm - chỉ một mình Trâm. Ngàn yêu Trâm vô cùng tận . Nhưng không hiểu sao thằng bé của Ngàn lại nhất định “đình công” . Ngàn tức muốn khóc.
Trâm đã hài lòng, nên Trâm an úi Ngàn để tìm cách chữa – đi khám bác sĩ coi sao.
Trâm thiếp vào giấc ngủ bình yên như trẻ thơ trong vòng tay của Ngàn .

Sáng hôm sau khi mặt trời lên cao. Cái nắng đã quét gần hết sàn gác. Trâm mới tỉnh dậy Mở mắt ra Trâm đã thấy Ngàn dậy từ lúc nào. Anh chống một tay. Nằm nghiêng người nhìn Trâm ngủ. Thấy Trâm mở mắt. Ngàn nói : “Nhìn em ngủ thấy em đẹp lạ lùng, như thiên thần vậy đó”
Trâm hứ lên một tiếng với Ngàn. Cô vừa kịp la lên : “Chết rồi! Trưa quá rồi. Em phải về”. Trâm vùng dậy và xuống nhà dưới trước Ngàn .

Quân đang ngồi trên chiếc ghế bố của hắn. Thấy Trâm leo xuống . Hắn nói: “Chị Trâm ngủ ngon không chị” ??
Trâm nhớ lại đêm qua với Ngàn. Nên cô ngượng ngập lúng túng khi Quân hỏi .
Trâm khẽ đáp : “Cám ơn Quân chị ngủ rất ngon” .
Chị Sáu đang ngồi trong phòng với ông già thấy Trâm xuống .
Chị nói vọng ra :  Trâm ơi! Tao đun nồi nước lớn cho mày tắm đó.
Trâm lẳng lặng bước vào phòng gặp chị . Ông già Bắc Kỳ nhe hàm răng vẩu ra  cười chào Trâm. Ông vừa phe phẩy cái quạt lá trên tay vừa nói với Trâm :
   -  “Cô Trâm ngủ ngon chứ ?? Cô có hài lòng về anh Ngàn không” ??
Quay sang chị Sáu. Ông dục chị : “Cô Sáu rót nước mời cô Trâm tách trà nóng đi chứ” ?
Chị Sáu tay sách ấm nước ra khỏi chiếc vỏ bình . Miệng nói :
    -  “Ngồi xuống đây Trâm. Ngồi xuống đây. Làm một ly cho ấm bụng” .
Ngàn sau khi tháo mùng ra - gấp lại cho ngay ngắn . Anh cũng vừa xuống đến nơi.
Thấy Ngàn xuống. Chị Sáu vừa nói vừa đứng dậy đi ra với Ngàn  :
     -  “Để tao biểu thằng Ngàn tắm trước. Nước nguội mất “
Trên chiếc giường sắt sơn mầu xanh lá non. Ông già Bắc Kỳ cúi xuống hỏi lại Trâm lần nữa : “Em vui vẻ đêm qua chứ”?


 

....còn tiếp...
...
Back to top
 
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #70 - 16. Oct 2009 , 21:56
 
...tiếp theo...
   
  Trâm không biết trả lời làm sao. Nói thế nào cho ông hiểu bây giờ ?? Chả nhẽ kể hụych toẹt ra chuyện của Ngàn ?? Bắt đầu kể như thế nào đây ?? Thấy Trâm đắn đo, im lặng . Ông ta bồi thêm : “Thế nào ?? Có chuyện gì à” ??
Tự nhiên Trâm ứa nước mắt ra. Trâm cũng không hiểu tại sao cô lại khóc. Cô khóc vì thương cảm cho Ngàn. Hay cô khóc vì mắc cỡ, phải kể chuyện ăn nằm của mình cho một người đàn ông xa lạ nghe. Nhất là với anh Ba Bắc Kỳ già này .
Trâm đã linh cảm ngay từ ngày đầu. Khi lại đây lấy quần áo cho chị Sáu. Trâm không ưa ông ta. Ông ta như một con cáo già ngoài xa mạc. Ông biết đủ mọi chuyện. Ông nhìn thấy rõ mọi khiá cạnh  của từng người. Ông đã từng nói về ưu điểm cũng như khuyết điểm của bọn trẻ như Trâm, như Ngàn, và ngay cả Kim Phượng và Bảo Ngọc. Ông nhìn bọn Trâm như nhìn ngắm những món đồ chơi bằng thuỷ tinh đầy mầu sắc .
Chuyện tình của Trâm với Ngàn xoay chuyển cũng tuỳ thuộc vào ông. Trâm thấy rõ ông như một nhà viết kịch.Một đạo diễn tài ba, mà Trâm - Ngàn chỉ là những con rối, những diễn viên. Muá may hay hành xử theo đúng ý muốn của ông ta .
Nếu không có căn nhà của ông. Nếu không có sự rủ rê, lôi kéo của vợ chồng ông. Nếu không đến đây gặp nhau ăn chơi đú đởn. Thì làm sao có mối tình giữa Ngàn và Trâm . Thì làm sao có thể xẩy ra chuyện đêm qua. Chiếc lao đã được bật ra khỏi cây cung .
Trâm và Ngàn không thể dừng lại được nữa. Bây giờ làm sao đây. Phải trả lời với ông thế nào về việc của Ngàn. Thật là khó mở miệng.
Anh Ba già Bắc Kỳ với tay quạt  phe phẩy cho Trâm mát. Từ tốn ông nói :
       - “Em đừng buồn. Chuyện gì cũng có thể giải quyết được Trâm ạ ! Cô tin anh đi. Anh quý thương em như đứa em gái của anh. Anh chỉ muốn nhìn thấy cô được hạnh phúc và vui vẻ yêu đời” .
Trâm vẫn thút thít khóc. Nước mắt cứ trào ra. Cô cúi gầm mặt xuống để nói cho ông già biết chuyện của Ngàn. Cô lập đi lập lại mãi cái việc Ngàn đã nói :
     -  “Ngàn từng gian diú với đàn bà. Nhưng với cô thì Ngàn không “làm được việc”. Cô có tự ái. Cô muốn bào chữa cho người yêu. Anh ta có vấn đề, chứ chẳng phải anh ta là “đồ bỏ” .
Ông ta vừa phe phẩy cái quạt. Quạt cho Trâm và cúi xuống nghe cô lí nhí nói.
Sau khi nghe thủng câu chuyện. Ông thở phào và nhăn nhở cười.
     -“Ồ!! Tưởng gì quan trọng lắm chứ ! Chỉ có thế thôi, thì anh chữa được.Để anh giải thích cho em hiểu nhé” .
Ông rời chiếc quạt lá.  Đứng dậy đi ra ngoài phòng khách. Nơi đây có những giá đầy sách dựa sát tường. Lúc trở vào Trâm nhìn thấy trên tay ông; một quyển tự điển về Y Học bằng tiếng Pháp to tổ bố. Ngồi lại vào chiếc giường sắt của mình. Ông ta lật quyển tự điển và tìm kiếm điều gì đó. Ông lật hết trang này. Đọc không vừa ý. Ông lại lật tìm sang trang khác. Ông say mê đọc. Tìm kiếm. Khám phá .
Trâm nhè nhẹ đưa tay lên lau những giọt nước mắt còn sót lại trên má .
Dưới bếp chị Sáu đang chỉ Ngàn lấy nước tắm. Chị đã nấu sẵn cho hai đứa
Bất thình lình ông già reo lên :
-      “Đây rồi !! Có thế chứ. Tôi có nghe về trường hợp này rồi mà !”
Quay sang Trâm. Ông đưa nguyên quyển tự điển Y Học đến trước mặt cô. Ngón tay ông di chuyển theo từng hàng chữ nhỏ trên trang sách. Vừa đọc bằng tiếng Tây vừa giải thích bằng tiếng Việt cho Trâm hiểu: Đó là một căn bịnh nội tâm- Chỉ có thể chữa trị bằng tâm lý. Với sự giúp sức của người đàn bà- người yêu hay người vợ. Phải bình tĩnh, vui vẻ giúp cho anh ta lấy lại được quân bình về ý chí. Giúp cho “nạn nhân” ý thức được Anh ta là đàn ông.  Anh ta sẽ làm được việc tốt. Sách còn nói rõ. Trường hợp này đã có xẩy ra cho những người thanh niên thật khoẻ mạnh, bình thường. Anh ta làm việc rất chu đáo với những người phụ nữ khác, ngoại trừ người anh ta yêu . Vì anh ta “ khớp”. Bệnh chỉ có thế thôi. Rất đơn giản. Nhưng phải có người phụ nữ hiểu biết để cộng tác vui vẻ giúp đỡ anh ta. Vượt qua được rào cản tâm lý. Anh ta sẽ trở lại bình thường. Như một con chiến mã. Anh ta sẽ phóng nhẩy rất cao qua cây rào cản. Bây giờ đương sự như một con tuấn mã đẹp đang thả rong, dạo chơi bên bờ hồ nước đẹp” .
Anh Ba già Bắc Kỳ ập quyển sách to lại, nhìn Trâm nói :
-      Trường hợp này dễ cô Trâm ạ ! Em phải bình tĩnh – Sách nói đấy. Phải thật bình tĩnh để giúp đỡ cậu ta. Em đừng làm nó ngượng với em. Vấn đề là tâm lý, chứ chẳng ăn nhậu gì đến sức khoẻ hay bịnh tật cả . Thế này nhé. Lát nưã Ngàn nó vào đây. Để anh kê một cái toa cho nó đi mua thuốc - Thuốc bổ ấy mà. Đừng đả động gì đến vấn đề bệnh tâm lý của anh ta. Cô nhớ nhé. Cứ coi như anh ta thiếu chất gì đó trong người. Cho anh ta yên tâm mà uống thuốc bổ.
Trâm gật đầu. Bây giờ cô mới can đảm ngước lên nhìn ông nói lời cám ơn .

Câu chuyện giữa hai người vừa xong thì chị Sáu Cúc cùng Ngàn bước vào. Chị dục đến lượt Trâm đi tắm đi. Nồi nước nấu cho mày cũng đã sôi rồi đấy.
Ông già cũng dục Trâm đi tắm đi ….Trâm đứng dậy đi xuống bếp. Ngàn và chị Sáu ngồi xuống chiếc chiếu hoa trên mặt đất .

Lúc ra về Ngàn vừa đạp xe vừa nói với Trâm :
-      Lúc em đi tắm. Anh Ba có bắt mạch, khám bịnh cho anh. Anh ấy kê một toa thuốc, kêu anh đi hốt thuốc uống.
Ngàn tiếp : - Ông già giỏi thiệt. Biết viết cả tiếng Hán .
Trâm ngừng xe giữa đường. Biểu Ngàn đưa cô coi toa thuốc ông ta viết gì ??
Ngàn đưa cho Trâm coi tờ giấy đặc toàn tiếng Tầu.
Trâm hỏi lại cho chắc ăn:
      -  Ông ấy viết trước mặt anh, hay ông ta đưa sẵn giấy này cho anh ??
-      Ông già coi mạch xong một hồi. Ngẫm nghĩ và viết toa thuốc này trước mặt anh
Chị Sáu đi lấy giấy bút cho ông ấy viết. Sao vậy em ? Có chuyện gì không ??
Trâm lắc đầu. Trả lời :
           -  “Không . Không có gì . Em ngạc nhiên vì ông già rành tiếng Tây lại biết cả tiếng Tầu”
             - Anh cũng vậy. Ngạc nhiên dễ sợ. Ông  già giỏi quá há em  ?!
Trâm thầm phục anh Ba già. Không  ngừng tò mò cô hỏi  tiếp :
          -  “Thế anh ấy bảo anh bị bịnh gì” ??
Ngàn đáp
          -  Ông ấy bảo anh khỏe mạnh, không bịnh gì cả . Nhưng có điều thiếu tí sắt trong người  .
Trâm thầm nghĩ : Mẹ kiếp !! Thiếu chất sắt ! Cô cảm thấy kinh sợ người đàn ông này .
Và nghĩ về Ngàn. Cô nhìn thấy Ngàn đúng như lời ông già lần đầu có nói với cô :
        - “cậu Ngàn ở tuổi ăn chưa no, lo chưa tới nhưng là một con chiến mã tốt cho cô”
Trâm vẫn biết ông già đối xử tốt với cô. Nhưng không hiểu sao Trâm vẫn ghét cay, ghét đắng ông ta. Ông ta như một lão phù thuỷ nhiều quyền phép mà bọn Trâm chỉ là những đứa đầy tớ luôn trung thành phục vụ ông chủ. Làm những điều theo ý ông ta điều khiển.

...còn tiếp....
Back to top
 
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #71 - 16. Oct 2009 , 22:35
 
Thân Chào em
EMWHY

   
Cám ơn em rất nhiều đã gom hình LVD 62-69 vào thành Album. Tặng em một cành Lan 

...
Back to top
 
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #72 - 19. Oct 2009 , 10:17
 
khanh-van wrote on 16. Oct 2009 , 22:35:
Thân Chào em
EMWHY

   
Cám ơn em rất nhiều đã gom hình LVD 62-69 vào thành Album. Tặng em một cành Lan 

...




Không có chị chị ơi , các chị thích là em vui rồi.
Em đang chờ thêm hình của các chị , thì sẽ làm thêm album cho các chị

thanks.gif chi tặng hình lan cho em, em sẽ dùng nó trang trí trong Gánh Hàng Hoa, chị thích bài hát nào, em sẽ post cho chị để lưu niệm trong trang nhạc em mới mở.

Thân mến,
TM tulipvang

Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #73 - 20. Oct 2009 , 18:30
 
Cám ơn em
 
EMWHY
chị thích nhất bài : Chiếc lá cuối cùng.


KV xin trả lời Hương Võ : Truyện của KV cấm trẻ em dưới 18 tuổi và cấm người già trên 60 đọc.....Xin lỗi bạn - Bạn vẫn còn tuổi để đọc. Bây giờ mời bạn xem tiếp....


 
TRÂM nhớ.... NGÀN....thương....


 
Những ngày sau đấy Trâm né tránh gặp Hồng Chủ chứa. Hàng ngày đi học thêu, thay vì phải đi ngang qua nhà Hồng; rồi rẽ vào con ngõ nhỏ đi tắt qua đường Cao Thắng để đến tổ thêu. Bây giờ Trâm đành phải đi lối vòng khá xa. Nghiã là cô đi ra đường Vườn Chuối, rồi theo đường Phan Đình Phùng đi dài lên để đến đường Cao Thắng.
Trâm sợ Hồng Chủ Chứa hỏi tới… hỏi tới .. và cô không dấu nổi câu chuyện của Ngàn . Nó sẽ được một trận cười lên đầu Trâm. Ngàn sẽ trở thành mục tiêu để nó chọc ghẹo Trâm. Rồi đây cả phường đều biết. Nhất là cái đám đàn bà con gái phường Trâm. Chúng nó sẽ được dịp cười thoả thê nhạo báng Trâm và Ngàn. Trâm sợ lắm!!
Né tránh Hồng Chủ Chứa, sợ nó biết chuyện của mình. Nhưng Trâm lại tin cẩn nơi cô bạn học Kim Phượng ngày xưa – dù rằng nó chưa có chồng. Trâm kể hết cho Kim Phương nghe. Trái với Trâm, Kim Phượng tin tưởng tuyệt đối vào sự hiểu biết của ông già cùng sự khôn ngoan thông thái của ông ta. Trâm có cảm tưởng Kim Phượng lấy làm hãnh diện và sung sướng được quen biết với ông ta. Cho nên từ đó Kim Phượng sẵn sàng có mặt ở nhà chị Sáu mỗi cuối tuần. 


Trâm tin lời anh Ba Bắc kỳ già chồng chị sáu Cúc là Ngàn sẽ khỏi bịnh – Anh ta sẽ là một người đàn ông bình thường như mọi người đàn ông  khác trên thế gian này. Chỉ vì anh ta quá yêu Trâm và tôn sùng thần tượng của mình; nên đâm ra khớp và “thằng bé” cứ co vòi lại. Trâm dặn mình phải luôn nhớ. Khi ở bên nhau, cô phải thật tế nhị, nhắm mắt lại và đừng bao giờ có hành động làm anh ta ngượng. Những điều dặn dò của ông già cứ luẩn quẩn trong đầu Trâm. Cô tin ông già. Phục ông già. Nhưng đồng thời cô cũng ghét ông ta. Ông ta biết quá nhiều !
Ngày thứ hai bắt đầu cho một  tuần đi học thêu. Sang ngày thứ ba. Buổi sáng Ngàn đã đến chỗ Trâm học. Cho Trâm biết anh ta đã hốt mấy thang  thuốc bắc. Mang về sắc và đã uống. Trước khi chia tay. Ngàn hẹn cuối tuần mình gặp nhau lại nơi nhà chị Sáu .

Quanh đi quẩn lại đâu chừng chỉ có tuần lễ thứ ba, thì Ngàn thực thụ là anh đàn ông thứ thiệt. Ngàn yêu Trâm rất tận tình và lo lắng cho Trâm từng chút. Đụng chuyện mới biết Ngàn tuy nhỏ tuổi hơn mình, nhưng nhiều cái anh ta còn khôn và hiểu chuyện đời hơn Trâm. Có lẽ vì anh ta ra đời sớm chăng ??
Ngàn đề nghị Trâm, để Ngàn chở Trâm đến chơi với má anh ta. Trâm nhột và sợ. Vì tuổi tác chênh lệch như vậy sợ má Ngàn không vui. Nhưng Ngàn nói ngay cho Trâm an tâm rằng : “Anh đã thưa với má hết rồi . Anh đã kể cho má nghe hết rồi. Không dấu bà già một mảnh nào” . Trâm hết hồn  trợn mắt ngó Ngàn .
Nhưng Ngàn tỉnh bơ đáp :
     - Anh yêu em thiệt tình. Anh không dấu má anh điều gì hết. Anh kể cho bả nghe hết chuyện của tụi mình. Anh muốn má anh đi cưới em cho anh .
Trâm như nghẹn thở. Hỏi lại :
     -  Bộ anh nói luôn cho bà già anh biết là em quả phụ hở ??
Ngàn đáp ngay :
     - Ưà ! Anh nói là em có hai đứa con rồi - Chồng là sĩ quan tử trận.
Trâm hồi hộp hỏi tiếp : Rồi má anh phản ứng ra sao ??
-      Thì bả bảo anh . Quan trọng là con thương người ta . Nếu mày muốn cưới nó . Hôm nào chở nó về cho má coi mặt
-      Em sợ quá hà !
-      Sợ cái gì ?? Mình thương nhau thì tính tới, chứ làm gì mà sợ ??
-      Sợ má anh không bằng lòng , vì em lớn tuổi hơn anh nhiều .
-      Em khỏi lo, anh nói tuốt luốt hết trơn rồi .
-      Rồi anh thấy má anh ra sao ??
-      Chả sao cả !
-      Bộ bả không ngạc nhiên chút nào sao ??
-      Không !
-      Lạ há ! Em chưa thấy người mẹ chồng nào chịu chơi như vậy .
-      Có gì đâu em ?? Má anh có tới ba đời chồng lận .Người đầu tiên má anh lấy là ông quan gì đó ở ngoài Bắc. Bị gia đình ép gả - Bả có 2 người con là anh Kha và chị Liên. Anh Kha của anh đã có gia đình vợ con. Chị Liên thì đi tu. Hồi năm 54 Má anh dắt 2 con nhỏ di cư vô Nam. Lập gia đình với ba của anh. Hồi đó ông già là thầu khoán  sanh tiếp được 3 người con trai: Là anh Thành rồi tới anh sau cùng là thằng Thắng. Ông già anh sau này say sưa rượu chè tối ngày. Bà già đi buôn bán. Ổng ghen, ổng túm tóc đánh bả hoài.Tội nghiệp má anh lắm. Sau má anh li dị với ông già. Bả đi buôn bán nên quen ông thiếu tá nọ, do đó 2 người lấy nhau. Không có đứa con nào với ông này. Bây giờ ông thiếu tá đi học tập ngoài Bắc. Má anh có ra Bắc nuôi ổng. Bả ở một mình bên Trương Minh Giảng. Bữa nào anh đưa em qua thăm bả bên đó.
-      Chắc má anh đẹp lắm nên có tới ba đời chồng ??
-      Má anh đẹp lắm!.
-      Bả có tới ba đời chồng, bởi vậy bả hiểu và thông cảm cho em ?? Âu cũng là duyên kiếp của tụi mình.
Khi nghe Ngàn kể về người mẹ như vậy. Trâm rất lấy làm yên lòng. Cô không sợ gia đình chồng sau này chê bai hắt hủi mình. Đặc biệt không có cô em gái hay chị chồng nào  Tránh thêm được cảnh “con bà cô” ! 

Từ đấy hàng tuần họ gặp gỡ tại nhà chị Sáu  Cúc. Cuộc họp bạn vui chơi văn nghệ dĩ nhiên luôn luôn có mặt Kim Phượng và cô Thu Vườn Bông, thỉnh thoảng có chị em Bảo Ngọc - Bảo Long tham dự. Ngủ lại qua đêm chỉ có cặp Ngàn Trâm. Nhưng đôi lúc Kim Phượng cũng ngủ lại vì mải chơi quá không dứt ra về trước giờ giới nghiêm được. Cô Thu thì nề hà chi, khi nào buồn ngủ cô phóng xe mô tô về vì cùng xóm .
Đến nhà chị Sáu bọn Trâm cũng được dịp quen biết vợ chồng ông bà kỹ sư Tường, người đương dụ khị anh Ba Già chung vốn mở tổ hợp mì sợi. Cô xẩm Lệ người trong quận 5 Chợ Lớn – làm nghề uốn tóc - Bồ của thằng con trai lớn ông già – Trung úy Bộ Binh – đã chết vì bịnh sốt xuất huyết.
Khi đã quá thân với nhau. Chị Sáu Cúc thầm thì tâm sự với Trâm. Bắt thề hứa sống để bụng chết đem theo. Không được nói cho ai biết vì sợ có ngày đến tai ông Già :
     -  “Con mụ Tường đã ngủ với ông già rồi đó ! Chồng nó thả nó ở đây đi công chuyện, chắc là thằng chồng cho con dzợ đi kiếm chút “con”. Vì tụi nó là dân xóm Đạo – không bỏ nhau – nhưng hai người ăn ở với nhau mấy chục năm không có con. Nghe đâu bác sĩ biểu lỗi ở thằng cha kỹ sư Tường !”
Trâm nghe thấy choáng váng – không tin, nên hỏi lại :
-      Chắc không đó bà nội! Ông Già  ngủ với bà Tường lúc nào ? Sao bà biết ??
-      Thì tao đi về, tao bắt gặp tại trận. Con mẹ đó còn trần truồng mà mày!
-      Trời ! Rồi sao nữa ?
-      Thì nó vội vàng mặc quần dzô, và còn làm bộ khóc lóc….
-      Sao lại khóc ??
-      Thì nó làm bộ như nó “oan gia trái chủ” Ông Già dụ dỗ nó vậy mà !
-      Bà có chửi mắng gì không ??
-      Không ! Tao đi xuống bếp để mặc hai người. Một hồi thằng chồng đến, chở con mụ vợ về .
-      Còn ông Già bà có mắng ông ta không ??
-      Không !
-      Sao lại không ?? Sao không hỏi ông ta sao lại làm như vậy ?
-      Ôi hơi đâu mày ! Thân tao cũng còn ăn nhờ ở đậu nhà thằng chả. Chưa có tên trong hồ khẩu nữa là …. Bữa nào mày bầy tao. Đi với tao ra khóm phường  ghi tên tao dzô hộ khẩu nhà thằng chả đi. Tao ở đây cũng hơn năm rồi. Tối ngày đứng xếp hàng mua nhu yếu phẩm. Hai bên hàng xóm đều biết mặt tao .
Nghe chị Sáu kể. Trâm biết mình ghét cha già này là có lý do. Ngay từ những ngày đầu Trâm đã linh cảm ông ta là người Trâm không thích. Trâm nói với chị Sáu thành thực
-      Em sợ anh Ba Già quá Sáu à !
-      Làm gì mày sợ ?? Mày đã có thằng Ngàn. Thằng chả dám làm gì mày mà mày sợ ? Thằng chả sợ mày thì có !
-      Làm gì mà ông già sợ em, chị ăn nói ngược ngạo  không hà !
-      Tao nói thiệt, thằng chả nói với tao. Thằng chả sợ cái miệng mày. Vì mày là con Bắc Kỳ dám ăn dám nói.  Mày có học không ai qua mặt được mày .
-      Thiệt không đó bà ? Dám thề không .
Chị Sáu đưa tay lên trời thề. Đưá nào nói láo, nói sai, nói thêm nói bớt . Bà “bắn” .
Rồi chị ta nói luôn : “Những gì tao nói với mày giữ kín giữa hai đứa nha. Đừng cho thằng Ngàn biết. Nó mà biết, nó khinh ông già. Nó sẽ không cho mày lại đây chơi với tao nữa. Tao buồn lắm, chỉ có tụi bây là tốt với tao thôi."
Trâm hỏi khẽ chị Sáu. Thế còn con xẩm Lệ. Con dâu hụt của ổng. Ổng có gì với nó không ??

...còn tiêp..
Back to top
 
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #74 - 22. Oct 2009 , 22:44
 
...tiếp theo....

 
Chị Sáu nhìn sâu trong mắt Trâm như thể đo lường hay tìm kiếm một cái gì trong đôi mắt mầu nâu đẹp. Chị thở dài cúi xuống đất mà nói :
-      Đâu có từ!!  Có lần nó ngủ lại chơi qua đêm. Tao rủ nó ở lại. Nó nằm trên căn gác mà mày với thằng Ngàn ở đó. Thằng chả mò lên với nó. Nó đạp tung thằng cha ra. Mày thấy đó – con Lệ cao lớn và to con.
Nó nói : -  “Bố” đừng có làm như vậy. “Con” không thích. “Con” la lên bây giờ đó !.
Trâm hỏi :  Nó kể lại cho chị nghe hả ?
-      Ưà ! Trước khi đi về, nó kể cho tao nghe. Lúc hai đứa đi bộ ra tận đường cái để nó đón xe về Chợ Lớn.
Chị Sáu kể tiếp. Con này là “Ba Tầu” nó thật thà kể tao nghe, có lẽ vì nó cũng thương hoàn cảnh của tao. Cho dù nó không kể tao cũng biết. Khuya thằng chả làm bộ đi đái rồi trèo lên gác. Tao nhìn thấy hết, tao nín thinh. Sáu kết luận câu chuyện bằng cách nhắc lại : “ Hôm nào mày nhắm dắt tao ra phường xin cho tao ghi tên vô hộ khẩu nhà thằng cha nha”.
Trâm hứa sẽ dọ tìm trước xem có ai quen trong quận 10 của chị  không. Hai chị em sẽ tìm dịp để cho tên chị Sáu vô tờ hồ khẩu của ông già. Vì Sáu ta lo nếu một ngày nào đó vợ con ông già bảo lãnh hai cha con đi về Tây, Sáu ta có tên trong hồ khẩu còn hy vọng ở lại giữ căn nhà. Chứ không có tên, thì chính quyền cộng sản nó lấy mất. Sáu ta sẽ mất “cả chì lẫn chài”. Mấy năm “ở đợ và nằm ngửa” không công !
Vì những hệ lụy tình cảm của hai người đàn bà cùng cô độc trong thời buổi nhiễu nhương, khó mà tin ai được. Một cái xã hội mới vô thần. Không còn đạo đức đã đẩy họ lại gần với nhau, biết nhau và thân với nhau từ đó .

Từ ngày chồng chết. Trâm bây giờ như con người mới. Cô hồi sinh và sống vui vẻ với hai con. Mỗi buổi sáng cuốc bộ đi học thêu. Ngước nhìn trên ngọn cây cao. Cô thấy lá vẫn xanh, bầu trời vẫn sáng. Mây trắng vẫn bay. Trâm yêu đời hẳn lên và sống trong tình yêu mới với Ngàn. Mong ngày thuận tiện má Ngàn đến “nói chuyện” với cụ nội Ngọc, để cưới xin Trâm về cho Ngàn .
Hạnh phúc trong tay. Họ như đôi uyên ương đẹp trong những ngày u tối của dân tôc. Họ yêu nhau trong sự nghèo đói, lầm than. Dân chúng thành phố lần lượt bị đẩy đi vùng kinh tế mới, như sự tiên đoán của ba mẹ Bảo Ngọc. Trâm cũng đã có những người bạn các chị phải di dân về vùng Bình Tuy làm than, hay dọn về vùng kinh tế mới khi xưa là chiến khu D, để làm rẫy trên những mảnh đất khô cằn sỏi đá không có nước. Đào được con giếng thật vất vả. Phải đào thật sâu họa hoằn lắm mới có nước. Trong khi chồng của các chị bị đầy ải đi miền Bắc lao động trên những vùng sơn lam chướng khí của Ba Vì hay Hoàng Liên Sơn với những manh áo tả tơi không đủ ấm thân.
Tưởng là được hạnh phúc bên Ngàn bù đắp cho những ngày quá phụ nuôi con. Ai ngờ đâu một hôm, mẹ Trâm xuống nhà cho con gái hay. Bà đã móc nối được chuyến vượt biên cho ba mẹ con Trâm. Đi theo diện người Hoa Kiều – Nghiã là đăng ký đi bán chính thức. Đỡ nguy hiểm hơn, nhưng bù lại giá vàng cũng nặng hơn. Trâm phải dắt hai con đi  xuống Cà Mau  gấp.
Cái tin phải ra đi lúc này với Trâm không còn hào hứng như lúc trước nữa. 
Trâm ba chân bốn cẳng phóng xe xuống cho chị Sáu và ông Già biết tin.
Ông Già khuyên Trâm nên thu xếp đi – càng sớm càng tốt. Vì tương lai hai đứa nhỏ.
Trâm ngần ngừ cho biết ý của mình : Còn Ngàn ??
Ông Già bảo để ông bàn với Ngàn - Nhờ Ngàn giúp đưa mẹ con Trâm xuống Cà Mau bằng xe đò, đường đường chính chính. Như cảnh vợ chồng dắt hai con đi thăm bà con ở quê vậy. Vì Ngàn là công nhân viên nhà nước. Giáo viên thể dục thể thao. Ngoài ra Ngàn còn là cầu thủ bóng đá của đội tuyển quận 4. Ngàn xin giấy phép hẳn hoi đưa mẹ con Trâm về quê thăm bà con. Một bức tranh thật đẹp qua mắt được bọn công an áo vàng.
Trâm im lặng cúi đầu không nói. Trâm không biết là nên vui hay buồn. Ra đi vì tương lai học hành của hai con thì đã đành, nhưng còn Ngàn …. Bao giờ mới gặp lại được ??
Lòng Trâm như lửa đốt. Cô đã lụy vì tình.
Anh Ba Già nhìn thấy hết lòng Trâm. Ông già nói :
-      Cô Trâm! Em phải can đảm đem hai con đi trước. Chuyện anh Ngàn từ từ tính sau. Tất cả vốn liếng của cô là tương lai hai đứa bé này. Vì hoàn cảnh phải chia tay. Người đi trước, kẻ đi sau. Vài năm sau cô sẽ gặp lại anh Ngàn ở một phương trời xa, một đất nước mới. Chứ không thể để chết chùm một nút ở cái điạ ngục cộng sản này được.

Khi được biết Trâm sẽ nhờ Ngàn dắt ba mẹ con đi xuống Cà Mau với giấy phép hẳn hoi. Cụ nội và mẹ Trâm mừng rơn.
Ngàn được tin Trâm ra đi. Anh chàng buồn lắm. Nhưng cắn chặt lòng đau xuống tận tâm can. Ngàn hứa sẽ thu xếp với sở để có giấy phép đi đường hợp lệ cho mấy mẹ con. Và Ngàn sẽ đích thân đi cùng với Trâm và các con xuống tận cái tầu, mà nó sẽ đưa mẹ con Trâm rời khỏi quê hương. Rồi chính Ngàn sẽ đem tin tức về cho cụ nội và mẹ Trâm .
Kế hoạch đó của Ngàn ai cũng hỷ hả an tâm.
Dĩ nhiên Trâm biết cũng có những lời “đẩy cây” của anh Ba Già với Ngàn. Những lời nói xem ra có vẻ cảm thông, an ủi.  Nhưng nó kết buộc Ngàn, cho Ngàn nhìn thấy vì hạnh phúc và tương lai của hai đứa bé và của Trâm. Ngàn phải làm một thứ anh hùng. Ngàn không được quyền tỏ vẻ lưu luyến hay ngăn trở sự ra đi của ba mẹ con Trâm.
Trâm biết và nhìn thấy hết câu chuyện. Trâm càng yêu Ngàn nhiều hơn.
Ngày đi xuống Cà Mau  Ngàn bồng thằng cu em, một tay dắt đưá con gái. Trâm lẽo đẽo theo bên cạnh, y chang cảnh một gia đình hạnh phúc - vợ chồng con cái đuề huề.
Trâm nghèn nghẹn ở cổ, nước mắt lưng tròng. Ngàn không khóc, nhưng hai con mắt cũng lóng lánh ngấn nước .
Ngàn nói chuyện với hai đứa nhỏ nhiều hơn với Trâm. Ngàn dặn dò thằng cu em đủ thứ nào là : “Con không còn nhỏ nữa, con lớn bộn rồi. Con là con trai đó. Vậy con ráng trông mom chị gái và mẹ nhe. Con đi trước rồi  “cậu” sẽ qua sau với con sau” .
Thằng nhỏ chả hiểu uống được bao nhiêu lời của Ngàn. Là con nít nó chỉ biết thích Ngàn, thương Ngàn vì Ngàn chiều nó, bồng nó đưa lên vai ngồi, làm diều cho nó thả, xếp giấy làm tầu cho nó chơi, chở hai đứa đi sở thú, đi ăn kem. Trí óc non nớt, với những lời nhắn nhủ của Ngàn. Nó linh cảm một chuyện gì đó sẽ xẩy ra. Thằng cu em chỉ biết bám chặt hai tay nhỏ vào cánh tay của Ngàn không chịu buông ra.
Rồi khóc : - Con không đi đâu cả . “ cậu Ngàn” phải đi với con cơ !
Ngàn lại phải ngồi xuống giảng giải trấn an, khuyên nhủ dụ dỗ đủ điều .
Ngàn nịnh nó, rồi phải hứa bừa là sẽ đi sau qua với nó. Một lúc lâu, nó mới đưa tay lên quệt nước mắt .
Buổi chia tay thật đau lòng và nhiều bịn rịn. Trâm không cầm được nước mắt, cô nắm lấy tay Ngàn nói lời giã biệt. Trâm hứa Trâm sẽ đợi chờ Ngàn….
Sau  khi đưa mẹ con Trâm xuống đến tận Cà Mau, tìm đến địa chỉ người mai mối. Ngàn ở lại với mẹ con Trâm hai hôm nơi nhà người lạ. Buổi sáng ngày thứ ba có thêm một số người Hoa Kiều nữa đến. Khoảng trưa thì người chủ nhà dẫn về thêm vài người Hoa nữa Chiều đến mọi người bắt đầu ra đi bằng đủ mọi phương tiện để ra bờ biển .

Ngàn tháp tùng theo một đám người Hoa và mẹ con Trâm. Có nhiều công an mặc áo vàng – họ đã đồng ý nhận vàng bán bãi – do đó họ đứng đọc danh sách cho từng người vào đến khu đất có chiếc tầu sắt  to đang nằm chình ình ở đấy. Trước đó Trâm đã phải dặn dò các con nhiều lần  không được mở miệng nói một lời gì. Vì mình bây giờ là người Tầu. Nếu mấy chú công an mà biết mình là Việt Nam họ sẽ đem đi nhốt tù. Hai đứa bé xanh mặt, lấm lét khi thấy họ. Mẹ con Trâm thoát được lên chiếc tầu sắt. Ngàn đứng lại một mình trên bãi chừng một lúc.  Anh thấy trời đã quá chiều – Bóng tối xuống đến nơi Ngàn đi bộ một lúc rồi kiếm chiếc xe ôm chở ra bến xe đò về lại Saigon trong đêm             
Chuyến ra đi của Trâm theo diện người Hoa Kiều – Ra đi bán chính thức – cho nên cũng dễ thở  rất nhiều, không phải trốn chui trốn nhủi. Ra đi đàng hoàng vì công an nhà nước đã đồng ý “ bán bãi” thu vàng. Nghe đâu chủ tầu phải trả vài trăm cây vàng cho họ.
Sau hơn ba ngày lên đênh trên biển. Mọi người ngồi như xếp cá hộp. Thật chật chội không sao duỗi chân ra được. Nghe mấy bà Tầu già ngồi gần đang xầm xì to nhỏ than trách chủ tầu vì tham lam đã cho một số dân “canh me” đi lậu chờ đêm tối lên thêm. Khiến cho số người thành ra nhiều hơn dự định. Quá nhiều người nên phải chật chội như thế này. Nếu dại dột vì nặng mà chìm thì thật bất công quá. Vì người Hoa đi trong danh sách phải trả mười hai cây vàng (12) cho một đầu người lớn – năm cây vàng (5) cho một đứa trẻ con. Còn tụi canh me lên sau nghe nói họ chỉ trả có hai(2) hay ba(3) cây vàng thôi
Đa số những bà Tầu già lầm rầm đọc kinh khấn vái. Một số ngồi đằng mũi tầu và cuối tầu thì đốt nhang – khói tùm lum bay muốn ngạt thở chết luôn.

Sang ngày thứ ba thì có hai tầu đánh cá Thái Lan cặp vào hai bên hông tầu.Chúng nhẩy ụp lên tầu.  Mọi người dáo dác tròn mắt sợ hãi. Chúng cởi trần – da đen thui – phiá dưới đóng khố. Vâng chúng đóng khố chứ không mặc quần – dù là quần xà lỏn. Tóc tai dài và quăn tít. Có đứa cột thành đuôi, có đứa để xõa. Trông mặt mày chúng rất hung tợn. Trên tay cầm súng, có thằng vác búa. Đúng là một lũ cướp biển. Trông thật man rợ. Chúng xổ một tràng tiếng Thái - chả ai hiểu chúng nói gì - muốn gì. Có thằng chỉa súng lên trời bắn một tràng đạn thị oai dọa nạt dân trên tầu. Rồi chúng xông xáo đạp lên mọi người để đến những nạn nhận mà chúng nhìn thấy họ đang đeo bông tai, chúng lột bông tai vòng vàng , đồng hồ cà rá. Có một người đàn ông bị đánh bằng bá súng rồi một thằng khác xông đến bóp mồm ông ta há ra. Không ai hiểu chuyện gì đang xẩy ra.  Ngay lúc ấy thằng khác lấy buá đập vào mồm ông. Máu bắn tung toé. Nhiều người phải cúi mặt xuống dấu đi những sợ hãi và giòng nước mắt đau thương. Thương người và thương cả cho thân mình vì không biết khi nào đến lượt mình. Trâm chết lặng vì sợ. Toàn thân cô run lên. Trâm phải nghiến chặt  hai hàm răng để khỏi bật thành tiếng khóc. Hai đứa trẻ úp mặt chặt vào người Trâm từ lúc đầu tiên khi bọn cướp vừa đặt chân lên sàn tầu. Trâm dơ hai cánh tay ôm chặt hai đứa bé vào lòng. Đầu cô gục vào với chúng như vừa bảo vệ hai con vừa tránh nhìn cảnh máu chảy trên tầu.
Chúng thu hết tiền của nữ trang vừa cướp được, rồi nhẩy xuống thuyền của chúng và lái đi. Sau này mới hiểu ra câu chuyện người đàn ông bị đánh bằng búa. Vì chúng nhìn thấy ông ta có chiếc răng bọc vàng, nên chúng bắt  há mồm ra để bẻ lấy .
Mọi người kinh hoàng vì sợ, buồn bã vì mất của. Mấy đưá trẻ con thì khiếp đảm đến tê liệt không dám khóc, tay chân chúng chỉ biết ôm quặp bám vúi lấy người thân .
Dự định của người ra đi là mang một chút gì để sau này đến trại tị nạn – bán đi mà sống. Nay không còn gì ngoài hai bàn trắng trên con thuyền lên đênh giữađại dương bao la – nhìn đâu cũng biển nước. Nhưng mọi người lại vui mừng thầm vì chúng không xâm phạm tiết hạnh phụ nữ.
Sau cảnh ấy ai cũng thầm thì khấn nguyện. Người làm dấu lần tràng hạt .Kẻ Nam Mô A Di Đà Phật xin ơn trên cứu độ chúng sinh ….


...còn tiêp..
...
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 3 4 5 6 7 8
Send Topic In ra