khanh-van
|
Ơi em EMWHY của chị, không biết em "cầm tinh" con gì..... trong 12 con giáp.... mà sao em ăn nói diụ dàng.... dễ thương đến thế !! Chị "cảm" em rồi đó nha....Nghe thấy em "khen" mà chị "sướng mê người" ! Già cả được ai khen tặng, hay "nói ngọt" "dỗ dành" thì "khoái củ tỉ" Chị của em cũng không ra ngoại hạng ấy. Cám ơn em gái nhiều. Bây giờ chị xem xét sửa lỗi chính tả, dấu chấm , dấu phẩy cho hoàn chỉnh chút ít rồi em đọc nhé ! Truyện chị viết hầu hết đều base on true story... ...... Trong năm học này - Ngọc “xã xệ” cùng chị Năm của nó; chị học trên hai đứa một lớp. Hai chị em Ngọc xã xê đưa hai anh bạn học Chu Văn An lại nhà Miên chơi vào dịp tết. Ngày trước anh Dương ở cùng cư xá bưu điện Tân Định nhiều năm với gia đình Ngọc xã xệ. Chị Năm của Ngọc xin phép me Miên cho Miên đi chơi với họ, me Miên thấy các bạn là những học sinh con nhà gia giáo me đồng ý ngay. Từ đó thỉnh thoảng chị Năm, Ngọc xã xệ hay rủ các anh bạn đến nhà Miên chơi. Me vui vẻ lắm vì bạn bè đến nhà uống nước nói chuyện học hành, văn thơ ca hát, còn hơn là Miên tối ngày theo mấy thằng con trai ở xóm trong đi hái me, hái thị, hái trái “tu-ma”. Có khi Miên còn đánh nhau với bọn chúng. Me làm bánh, me nấu chè cho Miên đãi các bạn. Anh Dương và anh Lương là bạn của chị Năm, qua hai anh Chu Văn An này bọn Miên và Ngọc quen nhiều người khác. Nhà Ngọc bây giờ dọn về ở cổng xe lửa số 6, trên đường Trương Minh Giảng. Má nó mở tiệm giặt ủi. Nhỏ này có nhiều chị em gái - trên Ngọc có bốn chị- sau nó còn một cậu em và hai cô em út. Tiệm giặt ủi của gia đình nó với bầy tiên nữ cho nên các cây si ra vào nhiều vô số kể. Các anh lính thành phố với các bộ quân phục thẳng nếp hồ, đến các bộ quân phục dù hoa đầy bùn đất, lái xe díp vào thành phố; các sinh viên từ miền Trung vô học trọ, đến các học sinh của cả cái Saigon này. Chung quanh khu nhà nó ở toàn văn nghệ sĩ sinh sống. Họ ra vô giặt đồ, ủi đồ. Nhà Ngọc trở thành trung tâm thông tin của mọi giới. Năm học đệ tứ - các bạn học nữ cùng trường, có vài bạn đã bỏ học để đi làm giúp đỡ gia đình. Có bạn rời trường để đi lấy chồng. Mùa xuân năm này Miên dẫn một đám bạn học đến bán báo Xuân ở các tầu Hải Quân đậu ở cầu C. Đưa chúng nó vào trong Hải Quân Công Xưởng bán báo xuân. Chẳng mấy chốc hết bay mấy chồng báo đem theo. Năm này là năm đầu tiên Miên nghĩ ra chỗ bán báo xuân vì những người lớn họ có tiền, còn đến các trường bạn, bọn học sinh như bọn Miên làm gì có nhiều tiền mà ai cũng mua ??Mời chào cái đám con trai mỏi cả miệng. Đã không mua thì chớ, mấy anh chàng đứng tán gẫu, làm quen hỏi vớ vẩn hỏi lung tung ….rồi lại không mua . Có khi còn đòi tặng không mới chết chứ ! Những ngày sau có dịp gặp lại Miên. Cậu Huy cho biết nhìn thấy Miên và các bạn đi bán báo trong Hải Quân Công Xưởng. Miên hỏi : - “Sao Cậu không ra mua báo cho chúng cháu?” Cậu trả lời : Không muốn gặp lại Miên lúc này, đứng đằng xa nhìn Miên và các bạn của Miên cười nói vui vẻ, như những chú chim non đang “hót” hay hơn.
Năm đệ tam. Miên chọn ban B. Minh chọn ban C. Năm nay các cô đã lớn nhiều. Miên, Minh , Thúy….Ngọc … và các bạn gái cùng thời đang ở tuổi chanh cốm, các anh thanh niên trong xóm đã bắt đầu chọc ghẹo hay huýt gió mỗi khi các cô đi ngang qua. Các bạn nam sinh thường hay đạp xe lẽo đẽo sau lưng. Có đứa đem vào lớp khoe những bài thơ tình vừa nhận được của bồ mình. Rồi chuyền tay nhau đọc . Các cô lớn lên trong thời tao loạn, đất nước đang chiến tranh. Ngày một tàn khốc. Ngày càng bi thảm. Chuyện tình của các cô gắn chặt với tin tức từ chiến trường. Người yêu hầu hết là lính tráng, những lá thư tình KBC được gửi về từ 4 vùng chiến thuật. Chiến tranh khốc liệt thì tình yêu cũng đầy nước mắt. Người yêu của Miên và người yêu của Minh cùng chung một binh chủng. Một binh chủng hào hoa và nhiều tai tiếng. Không biết Minh thế nào, nhưng Miên yêu anh chàng vì hình ảnh quê hương toát ra từ văn chương và thơ phú của chàng. Anh phải chọn nghành tâm lý chiến, quảng bá chủ thuyết dân tộc thì đúng bài bản hơn là chàng chọn những chuyến bay. Đêm đêm thả trái hoả châu làm sáng rực một góc trời cho quân ta đánh giết nhau dưới đất. Miên như con thiêu thân say mê ánh sáng. Cô mê man với tốc độ của chiến thắng, leo thang của chiến tranh. Những ngày cuối tuần Miên bận rộn với đám bạn bè của người anh trai lớn. Anh Tiến của Miên là thiếu úy Lôi Hổ. Họ về từ mặt trận, quần áo dù hoa . Miên không còn thì giờ đến nhà Minh thường nữa . Chị Năm và Ngọc tổ chức rất nhiều tiệc đãi bạn bè. Tiệc nào chị cũng xuống tận nhà xin phép mẹ cho Miên đến dự. Chị nhờ mấy anh bạn học đến chở Miên và đưa Miên về tận nhà. Có anh vào nhà ngồi chơi uống nước và nói chuyện với ba me Miên rất lâu. Ngọc cứ thiết tha đẩy Miên, giới thiệu Miên với 2 anh sinh viên người miền Trung. Ngọc bảo hai anh ấy rất thích làm quen với Miên. Miên trả lời: - Thì bọn mình quen với hai anh ấy ở nhà Ngọc từ năm đệ tứ cơ mà. - Biết thế, xong Miên đâu có nói chuyện nhiều với họ. Ngọc ghé tai Miên nói nhỏ : - Anh Văn. Anh ấy “mết” mày đó . Miên chỉ cười. Miên biết chị Năm và Ngọc gài độ cho Miên từ lâu, nhưng Miên không có cảm tình với hai anh ấy. Nhất là anh Nam – mà Ngọc hình như lại khoái anh này. Có lần theo Ngọc và chị Năm vào thăm chỗ ở của họ. Miên chỉ đứng ngoài sân. Tiểu thuyết “YÊU” của nhà văn Chu Tử nổi như cồn. Ai cũng tò mò muốn đọc, bán chạy như tôm tươi. Đám học sinh rất khoái xem. Ngọc cũng ảnh hưởng chuyện tình lãng mạng chú cháu . Nó gọi anh Văn bằng Bố. Miên cũng theo bạn gọi để phá phách Có lần theo Ngọc buổi trưa vào nhà anh để nó mượn quyển sách. Nó kiếm cớ đi gặp anh Nam chắc? Lần đầu tiên bước vào trong nhà - lần trước đến với chị Năm và Ngọc, Miên chỉ đứng ngoài sân . Trong nhà có hai căn phòng. Quan sát căn phòng trọ của hai anh, bất chợt Miên nhìn thấy trên tường có một lỗ thủng to - thiếu một cục gạch để trát vào. Buột miệng Miên hỏi : - Tại sao lại có cái lỗ trống đó? chủ nhà không xây bít đi ? Anh Nam - người Ngọc mê cười cười nói tiếng trọ trẹ khó nghe : - Miên biết để làm gì không ?? Để nhìn chúng nó “ tê tê” nhau ! Miên không hiểu nghiã là gì, nhưng Miên đoán ngay là anh ta đang nói bậy Trước cửa nhà họ có cây vú sữa đang ra quả. Ngọc đòi anh Nam hái cho nó. Miên với cây sào dựng gần đấy, ngửa cổ lên để tìm trái. Dưới cái nắng chan hoà nhiều ánh sáng của Saigon. Miên đứng ngoài nắng. Anh Nam trong nhà bước ra với Ngọc phát biểu khơi khơi giữa trời : “Quần lót của Miên sếch si quá!” Miên nghe được, muốn độn thổ. Nhưng Miên lờ đi. Không nói ra cho Ngọc biết rằng Miên rất khó chịu. Nhưng từ đó không bao giờ Miên muốn gặp lại hai người thanh niên này. Họ nham nhở và thô tục quá. Nhưng khổ nổi hình như Ngọc lại yêu anh Nam thì phải. Anh Văn và anh Nam luôn đi đôi với nhau. Ngoài ra Miên không thích hai anh nầy vì hai lý do, mà Miên cho là rất chính đáng. Thứ nhất vì hai anh là sinh viên trường Luật. Thứ hai vì hai anh là người miền Trung. Cả hai thứ này làm Miên có ác cảm với họ. Vì Miên sợ. Rất sợ . Cái năm biểu tình chống chính phủ Ngô Đình Diệm. Học sinh, sinh viên xuống đường tranh đấu. Ba Miên luôn dặn dò các con : - “Đi học - học xong là về. Cấm tham gia phong trào này – phong trào nọ” - Ba vẽ ra bức tranh các chị nữ sinh đi biểu tình, mặc quần áo dài trắng. Tụi cảnh sát đặc biệt họ xịt vòi nước vào đám biểu tình. Các chị ướt như chuột lột, quần áo lót hiện ra hết, chúng nó lùa lên xe. Đem về tổng nha – tra tấn và hãm hiếp. Sau này có chị phải lấy họ, hay “làm bé” . Còn trường Luật hay có tụi cs trà trộn nằm vùng, tụi phản chiến, tụi thành phần thứ ba. Hay biểu tình chống này chống nọ. Những điều ba nói không phải sai. Trong xóm Miên đã có chị sau khi bị bắt lúc biểu tình đã làm vợ bé ông công an nọ. Rồi chị Quách thị Trang bị bắn chết ở chợ Saigon… Rồi bao nhiêu sinh viên luật từng là người bên kia. Những ấn tượng đó đã in sâu trong đầu Miên. Cho nên Miên chỉ chào hỏi xã giao cho phải phép. Miên chưa hề và không bao giờ muốn tìm hiểu anh ấy học năm thứ mấy. Học ngành gì tư pháp hay lập pháp – quê quán ở đâu. Nhưng lần này không chỉ Ngọc mà cả chị Năm đẩy họ đến với Miên. Sau bữa tiệc, chị Năm và Ngọc cùng hai anh Văn và anh Nam rủ Miên đưa Miên vô nhà họ chơi. Sau Miên được biết thêm hai anh mướn căn nhà gần nhà Đào. Một bạn học cùng lớp cùng trường. Hiện đang bị giam giữ vì tội trải truyền đơn. Miên càng khiếp viá hơn, Miên càng nghi ngờ nhiều hơn. Nhưng Ngọc bảo Miên không nên vơ đũa cả nắm. Không nên có ác cảm với hai anh ấy, Miên phải giao thiệp với họ nhiều thì mới biết chứ. Ngọc bảo đảm hai anh là người Quốc Gia .
Có lần anh Văn ghé nhà Miên buổi trưa, rủ Miên vào Tịnh Xá Trung Tâm của Thầy Nhất Hạnh. ở Cây Quéo. Hôm đó không có thầy, chỉ có những bà vãi già trong bộ quần áo nâu đậm, đang vo gạo nấu cơm. Anh Văn dắt Miên ra vườn chơi chung quanh thầy trồng toàn hoa mai trắng . Bên bờ ao có những bụi tre thân to, xanh thiệt là xanh và thẳng đứng. Anh Văn giải thích đó là loại tre “Mạnh Tông” thân nó to hơn nhiều so với các loại tre bình thường. Nổi bật trên nến xanh biếc của thân cây mấy chữ hán khắc sâu vào, trông rất đẹp. Miên chỉ tay hỏi anh chữ đó nghĩa là gì ?? Anh Văn trả lời : Chữ đó là tên của Miên. Sao tên của Miên lại khắc ở đây ? Anh hay đến đây chơi và mượn sách của Thầy để đọc. Rảnh rang ở ngoài vườn anh nhớ Miên nên khắc tên Miên vào những thân cây tre Mạnh Tông . Trong lòng Miên thấy hơi thinh thích cái anh chàng lãng mạng này . Anh Văn đưa Miên lên lầu bát giác. Chung quanh toàn bằng gỗ và kính. Thư viện riêng của thầy Nhất Hạnh. Toàn sách là sách. Anh giải thích nơi đây đủ loại sách qúi hiếm tiếng Anh tiếng Pháp, tiếng Việt và nhất là tiếng Hán. Những quyền sách Miên nhìn thấy to dầy bià mầu nâu đó chữ vàng . Chắc thầy cho đóng lại. Anh đi xuống bếp xin nước nóng để pha trà cho Miên. Ngồi một mình trong thư viện sách Miên ngắm nghiá chung quanh các tầng sách cao lên đến tận trần nhà . Bất thình lình cúi xuống bàn. Miên lại nhìn thấy trên mặt bàn có khắc sâu mấy chữ Hán và chữ Việt tên Miên. Điều này chứng tỏ anh rất thân với thầy. Anh từng đi lại nơi đây như người nhà
...còn tiếp......
|