Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Tạp Ghi LVD/ 69  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 5 6 7 8 
Send Topic In ra
Tạp Ghi LVD/ 69 (Read 11858 times)
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #90 - 10. Dec 2009 , 00:50
 

Cám ơn em gái Tất Mỹ thật nhiều ,
Nhân dịp em ghé nhà.... bận rộn chưa sửa bài post lên được chị mời em chén chè sen....


...




Back to top
 
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #91 - 10. Dec 2009 , 14:01
 
khanh-van wrote on 10. Dec 2009 , 00:50:
Cám ơn em gái Tất Mỹ thật nhiều ,
Nhân dịp em ghé nhà.... bận rộn chưa sửa bài post lên được chị mời em chén chè sen....


...








Em  thanks.gif thanks.gif chị nhiều.

Chị KV ơi , em vào đây để chờ đọc truyện có thiệt và hay của chị.

Chị cưng em quá xá , nay chưa có truyện đọc tiếp thì được ăn chè sen , em hảo ngọt , chè sen là món em ưa thích đó chị , chị ơi sao em cứ tưởng tượng chị như là con bướm vàng bay lượn bên cái tulipvang vậy.
...

Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #92 - 11. Dec 2009 , 23:44
 
Ơi em
EMWHY
của chị, không biết em "cầm tinh" con gì..... trong 12 con giáp.... mà sao em ăn nói diụ dàng.... dễ thương đến thế !! Chị "cảm" em rồi đó nha....Nghe thấy em "khen" mà chị "sướng mê người" ! Già cả được ai khen tặng, hay "nói ngọt" "dỗ dành" thì "khoái củ tỉ" Chị của em cũng không ra ngoại hạng ấy. Cám ơn em gái nhiều. Bây giờ chị xem xét sửa lỗi chính tả, dấu chấm , dấu phẩy cho hoàn chỉnh chút ít rồi em đọc nhé ! Truyện chị viết hầu hết đều base on true story...



......
Trong năm học này - Ngọc “xã xệ” cùng chị Năm của nó; chị học trên hai đứa một lớp.
Hai chị em Ngọc xã xê  đưa hai anh bạn học Chu Văn An lại nhà Miên chơi vào dịp tết. Ngày trước anh Dương ở cùng cư xá bưu điện Tân Định nhiều năm với gia đình Ngọc xã xệ. Chị Năm của Ngọc xin phép me Miên cho Miên đi chơi với họ, me Miên thấy các bạn là những học sinh con nhà gia giáo me đồng ý ngay. Từ đó thỉnh thoảng chị Năm, Ngọc xã xệ hay rủ các anh bạn đến nhà Miên chơi. Me vui vẻ lắm vì bạn bè đến nhà uống nước nói chuyện học hành, văn thơ ca hát, còn hơn là Miên tối ngày theo mấy thằng con trai ở xóm trong đi hái me, hái thị, hái trái “tu-ma”. Có khi Miên còn đánh nhau với bọn chúng. Me làm bánh, me nấu chè cho Miên đãi các bạn.
Anh Dương và anh Lương là bạn của chị Năm, qua hai anh Chu Văn An này bọn Miên và Ngọc quen nhiều người khác. Nhà Ngọc bây giờ dọn về ở cổng xe lửa số 6, trên đường Trương Minh Giảng. Má nó mở tiệm giặt ủi. Nhỏ này có nhiều chị em gái - trên Ngọc có bốn chị- sau nó còn một cậu em và hai cô em út. Tiệm giặt ủi của gia đình nó với bầy tiên nữ cho nên các cây si ra vào nhiều vô số kể. Các anh lính thành phố với các bộ quân phục thẳng nếp hồ, đến các bộ quân phục dù hoa đầy bùn đất, lái xe díp vào thành phố; các sinh viên từ miền Trung vô học trọ, đến các học sinh của cả cái Saigon này. Chung quanh khu nhà nó ở toàn văn nghệ sĩ sinh sống. Họ ra vô giặt đồ, ủi đồ. Nhà Ngọc trở thành trung tâm thông tin của mọi giới.
Năm học đệ tứ - các bạn học nữ cùng trường, có vài bạn đã bỏ học để đi làm giúp đỡ gia đình. Có bạn rời trường để đi lấy chồng.
Mùa xuân năm này Miên dẫn một đám bạn học đến bán báo Xuân ở các tầu Hải Quân đậu ở cầu C. Đưa chúng nó vào trong Hải Quân Công Xưởng bán báo xuân. Chẳng mấy chốc hết bay mấy chồng báo đem theo. Năm này là năm đầu tiên Miên nghĩ ra chỗ bán báo xuân vì những người lớn họ có tiền, còn đến các trường bạn, bọn học sinh như bọn Miên làm gì có nhiều tiền mà ai cũng mua ??Mời chào cái đám con trai mỏi cả miệng. Đã không mua thì chớ, mấy anh chàng đứng tán gẫu, làm quen hỏi vớ vẩn hỏi lung tung ….rồi lại không mua . Có khi còn đòi tặng không mới chết chứ !
Những ngày sau có dịp gặp lại Miên. Cậu Huy cho biết nhìn thấy Miên và các bạn đi bán báo trong Hải Quân Công Xưởng. Miên hỏi : - “Sao Cậu không ra mua báo cho chúng cháu?”
Cậu trả lời : Không muốn gặp lại Miên lúc này, đứng đằng xa nhìn Miên và các bạn của Miên cười nói vui vẻ, như những chú chim non đang “hót” hay hơn.

Năm đệ tam. Miên chọn ban B. Minh chọn ban C. Năm nay các cô đã lớn nhiều.
Miên, Minh , Thúy….Ngọc …  và các bạn gái cùng thời đang ở tuổi chanh cốm, các anh thanh niên trong xóm đã bắt đầu chọc ghẹo hay huýt gió mỗi khi các cô đi ngang qua. Các bạn nam sinh thường hay đạp xe lẽo đẽo sau lưng. Có đứa đem vào lớp khoe những bài thơ tình vừa nhận được của bồ mình.  Rồi chuyền tay nhau đọc .
Các cô lớn lên trong thời tao loạn, đất nước đang chiến tranh. Ngày một tàn khốc. Ngày càng bi thảm. Chuyện tình của các cô gắn chặt với tin tức từ chiến trường. Người yêu hầu hết là lính tráng, những lá thư tình KBC được gửi về từ 4 vùng chiến thuật.
Chiến tranh khốc liệt thì tình yêu cũng đầy nước mắt. Người yêu của Miên và người yêu của Minh cùng chung một binh chủng. Một binh chủng hào hoa và nhiều tai tiếng.
Không biết Minh thế nào, nhưng Miên yêu anh chàng vì hình ảnh quê hương toát ra từ văn chương và thơ phú của chàng. Anh  phải chọn nghành  tâm lý chiến, quảng bá chủ thuyết dân tộc thì đúng bài bản hơn là chàng chọn những chuyến bay. Đêm đêm thả trái hoả châu làm sáng rực một góc trời cho quân ta đánh giết nhau dưới đất.
Miên như con thiêu thân say mê ánh sáng. Cô mê man với tốc độ của chiến thắng, leo thang của chiến tranh. Những ngày cuối tuần Miên bận rộn với đám bạn bè của người anh trai lớn. Anh Tiến của Miên là thiếu úy Lôi Hổ. Họ về từ mặt trận, quần áo dù hoa . Miên không còn thì giờ đến nhà Minh thường nữa .
Chị Năm và Ngọc tổ chức rất nhiều tiệc đãi bạn bè. Tiệc nào chị cũng xuống tận nhà xin phép mẹ cho Miên đến dự. Chị nhờ mấy anh bạn học đến chở Miên và đưa Miên về tận nhà. Có anh vào nhà ngồi chơi uống nước và nói chuyện với ba me Miên rất lâu.
Ngọc cứ thiết tha đẩy Miên, giới thiệu Miên với 2 anh sinh viên người miền Trung. Ngọc bảo hai anh ấy rất thích làm quen với Miên.
Miên trả lời: - Thì bọn mình quen với hai anh ấy ở nhà Ngọc từ năm đệ tứ cơ mà.
-      Biết thế, xong Miên đâu có nói chuyện nhiều với họ. Ngọc ghé tai Miên nói nhỏ :
-      Anh Văn. Anh ấy “mết” mày đó .
Miên chỉ cười. Miên biết chị Năm và Ngọc gài độ cho Miên từ lâu, nhưng Miên không có cảm tình với hai anh ấy. Nhất là anh Nam – mà Ngọc hình như lại khoái anh này. Có lần theo Ngọc và chị Năm vào thăm chỗ ở của họ. Miên chỉ đứng ngoài sân.
Tiểu thuyết “YÊU” của nhà văn Chu Tử nổi như cồn. Ai cũng tò mò muốn đọc, bán chạy như tôm tươi. Đám học sinh rất khoái xem. Ngọc cũng ảnh hưởng chuyện tình lãng mạng chú cháu . Nó gọi anh Văn bằng Bố. Miên cũng theo bạn gọi  để phá phách
Có lần theo Ngọc buổi trưa vào nhà anh để nó mượn quyển sách. Nó kiếm cớ đi gặp anh Nam chắc?  Lần đầu tiên bước vào trong nhà - lần trước đến với chị Năm và Ngọc, Miên chỉ đứng ngoài sân .
Trong nhà có hai căn phòng. Quan sát căn phòng trọ của hai anh, bất chợt Miên nhìn thấy trên tường có một lỗ thủng to - thiếu một cục gạch để trát vào. Buột miệng Miên hỏi :
            -  Tại sao lại có cái lỗ trống đó? chủ nhà không xây bít đi ?
Anh Nam - người Ngọc mê cười cười nói tiếng trọ trẹ khó nghe :
-      Miên biết để làm gì không ?? Để nhìn chúng nó “ tê tê” nhau !
Miên không hiểu nghiã là gì, nhưng Miên đoán ngay là anh ta  đang nói bậy
Trước cửa nhà họ có cây vú sữa đang ra quả. Ngọc đòi anh Nam hái cho nó. Miên với cây sào dựng gần đấy, ngửa cổ lên để tìm trái. Dưới cái nắng chan hoà nhiều ánh sáng  của Saigon. Miên đứng ngoài nắng. Anh Nam trong nhà bước ra với Ngọc phát biểu khơi khơi giữa trời :  “Quần lót của Miên sếch si quá!”
Miên nghe được, muốn độn thổ. Nhưng Miên lờ đi. Không nói ra cho Ngọc biết rằng Miên rất khó chịu. Nhưng từ đó không bao giờ Miên muốn gặp lại hai người thanh niên này. Họ nham nhở và thô tục quá.
Nhưng khổ nổi hình như Ngọc lại yêu anh Nam thì phải. Anh Văn và anh Nam luôn đi đôi với nhau. Ngoài ra Miên không thích hai anh nầy vì hai lý do, mà Miên cho là rất chính đáng.
Thứ nhất vì hai anh là sinh viên trường Luật. Thứ hai vì hai anh là người miền Trung. Cả hai thứ này làm Miên có ác cảm với họ. Vì Miên sợ. Rất sợ .
Cái năm biểu tình chống chính phủ Ngô Đình Diệm. Học sinh, sinh viên xuống đường tranh đấu. Ba Miên luôn dặn dò các con :
     -  “Đi học - học xong là về. Cấm tham gia phong trào này – phong trào nọ” - Ba vẽ ra bức tranh các chị nữ sinh đi biểu tình, mặc quần áo dài trắng. Tụi cảnh sát đặc biệt họ xịt vòi nước vào đám biểu tình. Các chị ướt như chuột lột, quần áo lót hiện ra hết, chúng nó lùa lên xe. Đem về tổng nha – tra tấn và hãm hiếp. Sau này có chị phải lấy họ, hay “làm bé” . Còn trường Luật hay có tụi cs trà trộn nằm vùng, tụi phản chiến, tụi thành phần thứ ba. Hay biểu tình chống này chống nọ.
Những điều ba nói không phải sai. Trong xóm Miên đã có chị sau khi bị bắt lúc biểu tình đã làm vợ bé ông công an nọ. Rồi chị Quách thị Trang bị bắn chết ở chợ Saigon… Rồi bao nhiêu sinh viên luật từng là người bên kia. Những ấn tượng đó đã in sâu trong đầu Miên.
Cho nên Miên chỉ chào hỏi xã giao cho phải phép. Miên chưa hề và không bao giờ muốn tìm hiểu anh ấy học năm thứ mấy. Học ngành gì tư pháp hay lập pháp – quê quán ở đâu.
Nhưng lần này không chỉ Ngọc mà cả chị Năm đẩy họ đến với Miên.
Sau bữa tiệc, chị Năm và Ngọc cùng hai anh Văn và anh Nam rủ Miên đưa Miên vô nhà họ chơi. Sau Miên được biết thêm hai anh mướn căn nhà gần nhà Đào. Một bạn học cùng lớp cùng trường. Hiện đang bị giam giữ vì tội trải truyền đơn. Miên càng khiếp viá hơn, Miên càng nghi ngờ nhiều hơn. Nhưng Ngọc bảo Miên không nên vơ đũa cả nắm. Không nên có ác cảm với hai anh ấy, Miên phải giao thiệp với họ nhiều thì mới biết chứ. Ngọc bảo đảm hai anh là người Quốc Gia .

Có lần anh Văn ghé nhà Miên buổi trưa, rủ Miên vào Tịnh Xá Trung Tâm của Thầy Nhất Hạnh. ở Cây Quéo. Hôm đó không có thầy, chỉ có những bà vãi già  trong bộ quần áo nâu đậm, đang vo gạo nấu cơm. Anh Văn dắt Miên ra vườn chơi chung quanh thầy trồng toàn hoa mai trắng . Bên bờ ao có những bụi  tre thân to, xanh thiệt là xanh và thẳng đứng. Anh Văn giải thích đó là  loại tre “Mạnh Tông” thân nó to hơn nhiều  so với  các loại tre bình thường. Nổi bật trên nến xanh biếc của thân cây mấy chữ hán khắc sâu vào, trông rất đẹp. Miên chỉ tay hỏi anh chữ đó nghĩa là gì ??
Anh Văn trả lời : Chữ đó là tên của Miên.
Sao tên của Miên lại khắc ở đây ?
Anh hay đến đây chơi và mượn sách của Thầy để đọc. Rảnh rang ở ngoài vườn anh nhớ Miên nên khắc tên Miên vào những thân cây tre Mạnh Tông .
Trong lòng Miên thấy  hơi thinh thích cái anh chàng lãng mạng này .
Anh Văn đưa Miên lên lầu bát giác. Chung quanh toàn bằng gỗ và kính. Thư viện riêng của thầy Nhất Hạnh. Toàn sách là sách. Anh giải thích nơi đây đủ loại sách qúi hiếm tiếng Anh tiếng Pháp, tiếng Việt và nhất là tiếng Hán. Những quyền sách Miên nhìn thấy to dầy bià mầu nâu đó chữ vàng . Chắc thầy cho đóng lại.
Anh đi xuống bếp xin nước nóng để pha trà cho Miên. Ngồi một mình trong thư viện sách Miên ngắm nghiá chung quanh các tầng sách cao lên đến tận trần nhà . Bất thình lình cúi xuống bàn. Miên lại nhìn thấy trên mặt bàn có khắc sâu mấy  chữ Hán và chữ Việt tên Miên.
Điều này chứng tỏ anh rất thân với thầy. Anh từng đi lại nơi đây như người nhà







...còn tiếp......

Back to top
« Last Edit: 23. Dec 2009 , 12:53 by khanh-van »  
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #93 - 14. Dec 2009 , 23:42
 
 
ĐỪNG GỌI ANH LÀ "BỐ"


...


...tiếp theo....

 
   Hàng ngày cắp sách đến trường. Sáng sáng nhỏ Trung đón Miên đầu ngõ – hai đứa đi bộ đi học – Trung học sau Miên một lớp. Trung to lớn, cao hơn Miên. Trung người miền Nam rất dễ thương. Một hôm như thường lệ, vừa ra đầu ngõ gặp để Trung đi học. Phiá sau có tiếng còi xe hơi làm hai đứa bấn loạn, hết hồn. Nhìn lại là “bố” Huy.
Miên có hơi ngỡ ngàng. Sáng sớm tinh sương cậu  đậu xe ở đây làm gì ??
Cậu xuống xe đi bộ lại bảo với Miên.: “Lên xe đưa Miên và bạn đi học, lâu ngày không gặp nhớ Miên quá!”
Cậu không nói là “cậu” đưa Miện đi học, hay cậu nói là “bố” đưa Miên đi học … hình như cậu nói trống không – không chủ từ …. Vì cậu nói nhanh quá … nên Miên không chắc lắm, nhưng dù sao Miên cũng cứ lập đi lập lại cho thật rõ to …. “bố” Huy ơi ! Cám ơn “bố” nhiều lắm…Hôm nay “con” đi hơi trễ….. không có “bố” chắc là muộn học !
Trung bị Miên đẩy  lên xe, Trung lung túng thấy rõ. Nhỏ này không muốn ngồi cạnh cậu Huy, nó đùn Miên đến trước. Miên cũng ngại không thích ngồi gần “bố”.
Miên nói khẽ vào tai Trung:
       -  Mày phải ngồi giữa – vì mày với cậu ấy đâu có gì? “Dân chơi” phải xử sự như vậy. Có lẽ Trung nghe bùi tai, cho là Miên nói phải; Nên Trung  ngoan ngoãn lên ngồi cạnh “bố” và Miên ngồi ngoài- phiá cửa
Trước khi xuống trước cửa trường. “bố” Huy đưa cho Miên 1 gói giấy mầu nâu.
Bố nói :
-      Mua cho Miên mấy cái bánh pâte’ chaud ở Bưu Điện – ngon lắm để Miên ăn sáng. Vì không biết Miên  đi cùng cô bạn, nên chỉ mua một gói – Miên chia cho bạn ăn với. Mai mua cho hai cô hai gói nhé .
-      Uả! Mai “bố” tới đón Miên  với Trung nữa hả ??
-      Ừ ! Sẽ đến đón đưa hai cô đi học hàng ngày.
Xuống xe Trung hỏi ngay:- Ai vậy ?? Kép già của mày hả?? Đẹp trai và chụi chơi ghê, sáng sáng đến đón tụi mình đi học.
Miên hích vào sườn Trung: -  Không phải. Tao có kép tầu bay rồi. Ông này là cậu ruột con Minh đó, ổng nhận tao làm “con nuôi”.

Minh biết là cậu của nó “lậm” con Miên rồi. Minh cũng biết rõ là Miên đã có bồ. Minh  đã cho cậu Huy nó biết điều đó ngay từ lúc mới gặp Miên.
Và con Miên này chỉ là đứa con nít mới lớn, ngưc lép xẹp, vú vê chả có. Lùn tịt, chả được tí phân cao. Nó là đưá con gái tình tình như con trai, ăn nói vừa ngổ ngáo vừa du côn. Phải chi nó là một thiếu nữ xinh đẹp. Một đoá hoa vừa hé nụ trong tuổi dậy thì con gái, nó hấp dẫn gì cho cam, mà cậu Huy lại thích nó, hình như cả chú Phước nữa thì phải.
Chú Phước lại cứ hay tổ chức đi picnic, đi chơi suối tiên. Mà lần nào cũng phải mời Miên cho bằng được. Thật là kỳ cục quá. Không sao Minh hiểu nổi những cái suy nghĩ trong đầu của những người đàn ông đã trưởng thành, như cậu nó và cả chú nó.

Năm học đệ nhị. Một hôm Minh đến lớp tìm Miên, kéo Miên ra chỗ vắng sân trường báo cho Miên biết tin : Cậu Huy đã ly dị vợ !
Một tin động trời. Tại sao vậy ?? Miên thật ngỡ ngàng .
Minh nhìn sâu trong mắt Miên, từng câu chậm rãi nó nói:
-      Cậu tao yêu mày !
-      Yêu tao?? Miên hốt hoảng la lên . Yêu tao ?? Miên lập lại với chính mình. Tao có người yêu mà!! Cậu mày cũng biết đấy thôi.
Minh nín thinh, mắt nhìn xa xa. Nó gật đầu đồng ý với Miên. Vì bồ của Miên đang học cùng khoá huấn luyện quân sự với anh chàng người yêu của Minh ngoài Nha Trang.
Tiếng chuông reng vào lớp. Hai đưá chia tay nhau để về lớp.
Miên cứ áy náy trong lòng. Miên chưa hề hứa hẹn gì với cậu. Cậu chưa hề tỏ tình gì với Miên. Cậu biết Miên có người yêu đang học quân sự ngoài Nha Trang - Thỉnh thoảng cậu chở Miên đến nhà An – sâu trong hẻm Hàng Keo để nhận thư của Phong - người yêu của Miên. Cậu nhìn Miên hí hửng vội vã bóc thư người yêu đọc ngấu nghiến dưới ngọn đèn vàng nhỏ  leo lét trên trần xe của cậu. Miên nghĩ giờ ra chơi Miên phải nói những điều này cho Minh hiểu. Không phải lỗi tại Miên, khiến gia đình cậu nó tan vỡ. Miên nghĩ chắc cậu có cô nào rồi chăng??
Nhưng không ngờ  Minh xác quyết lại lần nữa:
-      Cậu tao yêu mày !
-      Làm gì có chuyện đó. Cậu biết tao có người yêu mà.
-      Đúng vậy, nhưng vẫn yêu …. Ai có quyền cấm cậu ấy yêu mày ?
-      Không đúng đâu. Ai đó nào phải tao. Tao đâu có gì để quyến rũ cậu mày?? Nhìn tao xem. Chiếc áo dài tao đang mặc đây không có eo iếc gì cả, rộng thùng thình, bỏ con gà trong bụng còn được. Miệng nói Miên đút cả hai tay vào bụng, áo vẫn còn rộng. Tính tình ngổ ngáo như con trai, ăn nói không mềm dẻo…..thôi tao lạy mày đừng đổ oan cho tao thế chứ !
Tiếng Minh rõ ràng và  nhấn mạnh trong khe răng. Nghe mà ớn xương sống.
-      Nghe đây Miên ! Đúng là cậu Huy “mê” mày rồi. Vì vợ cậu ấy có đến nhà tao
“mắng vốn” má tao, chửi tao là đã để cho bạn học của tao “quyến rũ” cậu ấy.
Miên hốt hoảng và lo sợ cùng cực, vội vã hỏi nó:
-      Làm sao bà vợ của cậu Huy lại đoan chắc là tao - bạn mày ? Cậu mày không bao giờ viết thư từ gì cho tao cả !
-      Bà ấy nói có hình của mày trong bóp của cậu ấy.
-      Hình của tao?? Lần này thì Miên ngạc nhiên đến cao độ. Miên chả bao giờ cho cậu hình. Chả bao giờ cậu đòi chụp hình với Miên cả. Miên cuống lên hỏi Minh hình nào vậy. Ở đâu ra?
Bây giờ thì Minh rất bình tĩnh. Nó từ từ nói cho Miên biết. Tấm hình chính nó xin Miên khi hai đứa đi chụp với nhau ở ngoài tiệm Chí Mỹ trên đường Hai Bà Trưng năm trước.
-      Vậy là mày cho cậu mày hả??
-      Không. Tao còn giữ tấm hình đó. Tao không có cho cậu. Cậu ra ngoài tiệm cậu xin họ rửa thêm tấm đó. Vì cậu nhìn thấy tên tiệm hình ngay dưới bức hình bọn mình chụp.
Miên đâm cáu nào lỗi tại Miên. Miên chưa hề. Chưa bao giờ có tư tưởng “thích” cậu của nó.
Miên mím môi trả lời :
        -  Tao có bồ rồi. Mày cũng biết đấy. Bồ tao học cùng khoá với bồ mày.  Vậy chuyện của cậu mày “yêu” tao.  Kệ xác cậu ấy.

Hai tuần Miên tránh gặp cậu Huy. Tránh để cậu đón mỗi sáng đưa đi học. Hai đứa bây giờ phải ráng đi sớm hơn. Miên bắt đầu vòi mẹ mua xe gắn máy để Miên đi học .

Lúc về Trung luôn làm thám tử cho Miên. Ngó trước ngó sau xem có xe cậu đón bên kia đường không. Nếu có hai đứa đi đường trong, luồn qua các xóm nhỏ, ngõ ngách để đi về nhà. Ra đến đường Hoàng Hoa Thám thì mắt lấm lét ngó ngang ngó dọc, nhìn ngược nhìn xuôi vì không muốn đụng đầu với xe của cậu Huy.
Trong thời gian này thì chú Phước của nó lại xuất hiện. Chú hay tổ chức đi cắm trại ở suối Xuân Trường. Chú Phước có vẻ thích nhỏ Mai - con gái của một đại tá an ninh - dân trường Tây. Chú luôn rủ Miên cùng đi cho vui. Miên thấy nên đi chơi với đám này tránh được cậu Huy .
Nhưng một hôm đang lo nhóm lửa nấu cơm. Cậu Huy xuất hiện trong rừng cây. Miên nhìn thấy cậu đang đứng nói chuyện với chú Phước- trống ngực Miên đánh thình thịch. Miên hồi hộp chi lạ. Khi cậu Huy đến gần, tận mặt chào Miên.
-      Dạo này Miên khỏe không ??
-      Dạ, cám ơn “bố” Miên cũng bình thường. Miên lí nhí nói và cúi xuống đất không dám nhìn cậu.
Vì  Miên nhìn thấy hình dáng cậu thật tiều tuỵ. Ốm trông thấy, râu chả cạo mọc đầy như ông già trên sáu mươi…Miên muốn khóc, nghèn nghẹn ở cổ.Tội nghiệp cậu Huy quá. Miên muốn lẩn tránh cái nhìn của cậu. Miên quay đi. Chân Miên bước đến đám tụi con Mai và Thúy Anh đang bổ trái dứa.
Một lát sau Miên tìm cách gặp riêng chú Phước – Miên trách chú sao lại cho “bố” Huy biết Miên ở đây, Miên hỏi chú Phước có biết chuyện gia đình của “bố” Huy không ??
Chú Phước đưa Miên vào sâu trong rừng. Vừa đi chú Phước vừa nói :
-      Chú biết. Chú biết hết … Chuyện Huy nó ly dị vợ nó không dính dáng gì đến Miên. Họ trước sau gì thì cũng đi đến đoạn kết cuộc tình thôi. Chuyện xảy ra chỉ đúng lúc Huy bị cú xét ái tình với Miên mà thôi.
Miên vội vã la lên : Bị cú sét ái tình với cháu??
-      Vâng! Cứ cho tạm là như thế đi. Miên ! Không phải lỗi ở Miên. Miên bình tĩnh đi
     - Tại  sao “bố” Huy lại li dị vợ hà chú ??
     - Chuyện này dài giòng lắm. Vả lại khó nói. Chú nói thì thành ra chú là người đi nói xấu bạn. Chú muốn chính Huy sẽ nói cho Miên nghe, chuyện gia đình của nó. Nhưng Miên phải luôn nghĩ là Miên không có trách nhiệm gì trong vụ này. Miên đừng né tránh gặp Huy- tội nghiệp nó. Hơn bao giờ hết Huy cần Miên lúc này. Miên có nhìn thấy nó bây giờ không. Chỉ có hơn một tháng không gặp được Miên nó như thế đó, như cái xác chết biết đi. Miên nghe lời chú – cho Huy gặp lại. Để nó sống lại mà lo tiếp việc tranh tụng ra tòa
    - Cháu sợ quá chú à ! Cháu có người yêu rồi mà.
    - Có ai bảo Miên phải bỏ người yêu đâu?? Có ai bắt Miên phải lấy Huy đâu??Huy nó có nói yêu Miên chưa??
     - Không chú ạ.
     - Đấy! Đâu có gì khó khăn đâu? Cho Huy thỉnh thoảng gặp lại Miên. Đưa Miên đi học, đón Miên về - cho Huy tham gia những buổi đi chơi chung của tất cả mọi bạn bè như thế này …
Miên cúi đầu im lặng không nói gì, đưa chân đá giòng nước đang chảy.
Tiếng chú Phước :
             - Miên . Hãy để Huy sống !
Miên suy nghĩ mãi về những lời nói của chú Phước. Một linh tính Miên cảm thấy rờn rợn. Một trò chơi thật nguy hiểm. Hình như mình đang bước đi trên cạnh của lưỡi dao cạo
Miên nhìn hình hài Huy mà đau sót - cảm thương. Miên đành “nhắm mắt” đem mình giao cho số mạng.
Đã thế thì cứ gặp Huy bình thường. Nhưng lúc nào cũng nhắc cho Huy biết Phong người yêu của Miên đang ở bên cạnh. Miên tự hỏi. Đây có phải chuyện tình tay ba hay không ?? Không ! Vì “bố” Huy chả bao giờ  “tỏ tình” với Miên, hay nói những lời tán tỉnh bóng gió, chắc “bố” sợ Miên chạy mất  chăng.
Bây giờ “bố” Huy không còn làm trong Hải Quân Công Xưởng nữa – “bố” giải ngũ khỏi quân đội. “bố” làm cho hãng thầu RMK. Chả hiểu bố làm gì. Chỉ biết “bố” đi làm bằng xe của hãng, chiếc xe dogde vàng. “Bố” mua chiếc xe Yamaha 250 phân khối mầu xanh trông thật ngầu . Tụi thằng Cuông- “con nhà Hố Nai” ở khu Tân Định mê chiếc xe của “bố” như điếu đổ. Nó đòi mua lại chiếc xe ấy. Nhưng “bố” không bán. Nên nó đành hỏi
mượn “bố” dăm hôm để chạy lấy le trên đường phố Saigon. Nó nhờ Ringo Đạt hỏi mượn – “bố” từ chối. “Bố” đâu biết gì về gia đình nó. Cha mẹ nó là người thế nào mà dám đưa của.
Miên nghe được câu chuyện bảo với “bố” :
        - Cho thằng Cuông “thịt chó” mượn ít hôm đi “bố”
“Bố” nghe Miên đưa cho nó ngay . Sau một  tuần chạy đã điếu nó lại tiếp tục hỏi mua lại –“bố” không chiụ bán, nó trốn biệt tăm. Không trả lại .
Hai tuần sau Miên đành phải đến nhà Ringo Đạt. Rủ thằng này đưa đến nhà Cuông “thịt chó” đòi xe trả lại cho “bố”.



...còn tiếp....
Back to top
« Last Edit: 23. Dec 2009 , 12:51 by khanh-van »  
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #94 - 23. Dec 2009 , 12:49
 
   Sau khi Miên nghe lời chú Phước đồng ý cho “bố” gặp lại.
Miên và các bạn của Miên đi ăn khắp hang cùng ngõ hẻm. Từ Saigon vô đến Chợlớn - Chỗ ăn chơi đắt tiền nào cũng có mặt. Dĩ nhiên không bao giờ có Minh bên cạnh.
  Bây giờ “bố” đã lấy lại tinh thần và sắc dáng. Miên bắt “bố” phải kể thật tình câu chuyện ly dị của “bố”. “Bố” kể cho Miên nghe hết cả một quãng đời thanh niên trong quá khứ. “bố” là học sinh trường Bưởi (Chu Văn An ngày xưa đấy) năm lớp 12 bố yêu một người vũ nữ và theo cô ta vào Nam - sống như vợ chồng, Ngày một lớn khôn hơn nhận biết rằng chuyện hai đứa chả phải là tình yêu tinh thần, thiên về vật chất nhiều hơn.
Miên cũng hiểu rằng “bố” tôn trọng Miên- luôn luôn né tránh những câu nói – hay những danh từ cụ thể về tinh yêu vật chất của hai người. Vì không phải tình yêu chân thực nên nó không thể nào không rạn nứt và vỡ đổ. Bất thình lình “bố” hỏi Miên:
                  - Đã bao giờ Miên nghe danh cô vũ nữ Yến “ngựa” không? Vợ của “bố” đấy! Nghe xong Miên rùng mình. Thấy gai gai lạnh ở  hai cánh tay trần. Không biết Miên lạnh vì gió   Miên đang mặc váy và hai người ngồi ở nhà hàng ngó ra bờ sông Saigon. Hay vì câu chuyện của “bố”.
Miên hỏi tới: - Chắc vợ của “bố” dữ lắm hả? Có biệt danh như vậy. Miên cũng né tránh không dám lập lại danh từ khiếm nhã trên.
“Bố” tỉnh bơ đáp:
-      Khỏi chê. Cái biệt danh đủ nói lên con người.
Miên bào : Miên sợ lắm, nếu như đi chơi với ‘bố” thế này nguy hiểm quá!
“bố” Huy cười bảo : - Miên yên tâm. Mọi chuyện xong hết rồi. Cậu đã phải trả cho cô ấy một gia tài rất lớn. Cô ấy đã hài lòng. Cậu bảo đảm không bao giờ có chuyện gì làm tổn thương đến Miên.
Có những ngày mưa giăng trên phố.  Miên ngồi học bài ở ngoài phòng khách. Cậu chạy xe ngang qua, ngó nhìn vào nhà thấy Miên đang học. Cậu dừng xe bỏ vội vào thùng thư gói khô bò to cả kí lô và dăm chữ cho Miên.
Có lần chở Miên đi chơi. Cậu ghé vào một nơi trên đường Trần Quốc Toản. Có chiếc xe hơi khác chạy đến. Người đàn ông bước xuống đưa cậu một bao giấy dầu to. Cậu mở ra nhìn. Miên ngó theo- một bao tiền toàn giấy 500$- cậu cầm vất xuống chân (sàn xe)
Sau đấy Miên hỏi thẳng cậu :
             - Tiền gì đấy “bố”?? Áp phe hay buôn bán gì thế? Buộn lậu hả “bố”?
Cậu cười bảo:
        -  Miên yên tâm. Cậu không bao giờ dính dáng đến những vụ làm ăn bẩn. Để mang tiếng nhuốc nhơ cho danh dự mình đâu. Những đồng tiền của cậu là những đồng tiền trong sạch cả. Rất sạch. Cậu có dư thừa khả năng giúp Miên đi du học nước ngoài vài năm. Miên có muốn không?
Miên dẫy nẩy lên:
     -  Không. Không ! Miên chả đi đâu cả. Bỏ Phong ở đây cho ai??
-      Miên mà bỏ Phong thì thiếu gì các cô gái khác bao quanh Phong ?? Dân “không quần”mà lo gì …Phong cô đơn.
Nhiều lần cậu Huy đưa Miên bao thư tiền dầy cộm. Cậu bảo Miên giữ lấy để tiêu vặt. Miên sợ những cạm bẫy theo sau đồng tiền. Miên là học trò. Mẹ đâu có để Miên thiếu thốn gì. Miên khôn ngoan tìm câu trả lời cho cậu không giận:
-      Cháu đâu sài gì mà cần tiền, đi đâu cậu cũng trả hết rồi. Ở nhà thì có mẹ. Cháu không cầm đâu. Cậu cất đi. Nếu sau này cháu cần gì, cháu sẽ xin cậu sau.
Cậu Huy nói cách mấy Miên cũng nhất định không và không.
Cậu tìm cách khác. Gần nhà Miên có nhỏ Một – Ba má nó có một hãng sản xuất và bán gạch bông lớn, cùng gạch ngói vật liệu xây cất.  Một học cùng lớp với Miên.
Cậu Huy dặn nó :
        - Bất cứ lúc nào Miên cần tiền dùng làm gì đó. Một làm ơn đưa cho Miên mượn. Cậu gửi trả lại ngay. Một thay cậu chăm sóc Miên nhé! Trăm sự nhờ cô Một đấy.
Một làm gì có tiền nhiều- ngoài việc lấy lén chìa khoá tủ của ông già lúc ngủ trưa. Mở vội két bạc lấy tiền đưa cho Miên sài. Rồi bắc phôn lên gọi cậu báo cho cậu biết :
-      “Cháu đưa con Miên tiền rồi đó cậu”.
Một cũng gọi cậu của Minh là cậu. Đôi lúc nó cũng gọi cậu là “bố” theo Miên. Miên được nuông chiều hết sức. Vô tình Miên đã đồng lòng tham gia trò chơi cút bắt với cậu.
Các tướng tá trong quân đội đều là bạn học ngày xưa của cậu. Cậu hay đưa Miên đến những bữa tiệc cao cấp. Khổ nỗi tình yêu chung thủy của Miên như đá vàng. Miên cứ luôn nhắc đến Phong cho cậu nhớ giữa hai người còn có Phong. Rằng Miên chỉ yêu duy nhất một người thanh niên mang tên Phong.
Nhiều lần như vậy. Các buổi đi chơi, tiệc tùng Miên biết cậu mất vui. Đành vậy.
Rồi một lần cậu nói thẳng với Miên :
     - “Cậu yêu Miên, nhưng cậu không muốn dùng bùa ngải để chiếm  đoạt Miên. Cậu muốn có một tình yêu chân thành. Vì một khi cậu xài bùa yêu với Miên, lấy Miên được chỉ là lấy cái thân xác của Miên, chứ không phải tâm hồn và trái tim của Miên. Đến lúc lấy nhau xong, khi không xài bùa ngải nữa. Miên sẽ đâm ra căm thù cậu ghê gớm. Cho nên cậu không muốn đi vào con đường đó”.
    - “ Cậu không muốn Miên đi chơi với ai cả trừ Phong - người yêu của Miên. Sau này hai người cưới nhau thì cậu sẽ bỏ xứ cậu đi” .
Miên hỏi cậu : Thế cậu định đi đâu?
-      Xa lắm! Lào hay Thái Lan chả hạn.
Không! Miên muốn cậu ở đây. Tham dự đám cưới của Miên. Sống và thở cùng Miên trong một bầu trời Saigon nhiều kỷ niệm này.
Cậu Huy chỉ mỉm cười và im lặng. Bây giờ thấy cậu thật phong độ- và yêu đời.

Trong thời gian Miên đâm đầu đâm cổ học để thi tú tài. Không gặp lại cậu nữa
Tết Mậu Thân, giặc công tràn vào thành phố ngày mùng 2 tết mẹ đang nấu nướng dưới bếp. Chị em Miên nằm nghêu ngao hát trên lầu. Bất thình lình thằng em trai Miên trúng đạn rú lên. Ông hàng xóm là đại úy lấy xe jeep chở mẹ và em trai Miên phóng đi nhà thương Nguyễn Văn Học. Miên nhớ hình như ông lấy chiếc áo may ô trắng của ông cột vào ăng ten xe để chạy. Suốt ngày đó đến tối vẫn chưa thấy ông về. Mọi người sốt ruột lo lắng .Gia đình ông và chị em Miên hồi hộp trông ngóng từng phút từng giây. Sang ngày hôm sau ông mới thất thểu bước về xóm. Ông kể lại tụi cộng quân thấy xe jeep nên bắn sối xả vào xe. Mặc dù xe có treo lá cờ trắng (chiếc áo may ô của ông)
Nhưng rất may không ai bị trúng đạn. Khi đưa em trai Miên đến được nhà thương Nguyễn Văn Học. Sau đó một xe cứu thương đưa mẹ và em trai Miên đi bệnh viện khác ngay ngày hôm qua rồi. Còn đưa đi nhà thương nào ông không rõ. Giao tranh hai bên súng bắn ghê lắm. Ông đành bỏ xe jeep lại tại nhà thương tìm đường đi bộ phiá sau viện ung thư qua vườn nhà dân rồi dẫy mả đến chùa Quản Tám – suôi xóm nhỏ xuống chùa Giác Huệ - ra lại đường Hoàng Hoa Thám và luồn lách để về lại nhà.


...


...còn tiếp....


Back to top
« Last Edit: 23. Dec 2009 , 12:50 by khanh-van »  
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #95 - 28. Dec 2009 , 19:51
 

Chị Khánh Vân thân,

Chiều nay em mới đọc xong truyện chị viết , càng đọc càng thích, em mang trà, bông và sushi đến cho chị đây , không biết chị có thích sushi không?

Em chúc chị nhiều sức khoẻ và an vui mọi ngày.



......


...



Thân mến,

TM tulipvang

Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #96 - 28. Dec 2009 , 20:08
 


Happy New Year


Xin bấm vào hình


...

TM mến chúc toàn thể gia đình của các chị LVD_69
trong trang Truyện Tạp Ghi
1 năm mới an khang, thịnh vượng và nhiều hạnh phúc.

Thân mến,

TM tulipvang
Back to top
« Last Edit: 28. Dec 2009 , 20:12 by Mytat »  

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #97 - 28. Dec 2009 , 22:12
 
Mytat wrote on 28. Dec 2009 , 20:08:


Happy New Year


Xin bấm vào hình


...

TM mến chúc toàn thể gia đình của các chị LVD_69
trong trang Truyện Tạp Ghi
1 năm mới an khang, thịnh vượng và nhiều hạnh phúc.

Thân mến,

TM tulipvang


 
...
CÁM ƠN.....CÁM ƠN EM WHY.....CÁM ƠN RẤT NHIỀU....CÁM ƠN EM GÁI TẤT MY...CÁM ƠN...

CHỊ XIN THAY MẶT CÁC BẠN LVD NIÊN KHÓA 62-69 CÁM ƠN EM GÁI TẤT MỸ....ĐÃ GỬI ĐẾN CÁC CHỊ LỜI CHÚC LÀNH NĂM MỚI....NHẠC VÀ HÌNH ẢNH RẤT ÊM DỤI VÀ DỄ THƯƠNG....MONG NĂM 2010 LÀ NĂM THẬT HẠNH PHÚC VÀ THẦN TIÊN CHO CÁC CỤ 60....

MỘT LẦN NỮA CÁM ƠN EM RẤT NHIỀU...


Món Sushi của em rất ngon Cám ơn Cưng nhiều. Bây giờ xin mời Em và các bạn đọc tiếp nhé. Tết nhất lễ lạc bận quá, bây giờ chị cho post tiếp .....
Sau đó thì hẹn Cưng đến giữa tháng 2 chị mới đi chơi về.... Thương nhiều. Khánh Vân

...
XIN GỬI ĐẾN TẶNG EM GÁI BÓ HỒNG


...


Back to top
« Last Edit: 28. Dec 2009 , 22:14 by khanh-van »  
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #98 - 28. Dec 2009 , 22:59
 
ĐỪNG GỌI ANH LÀ BỐ!

.
..tiếp theo và hết......

Sau trận mậu thân Miên được biết đám việt cộng xuất phát từ Tịnh Xá Trung Tâm của thầy Nhất Hạnh  để đánh phá khu Cây Quéo – ngã ba Cây Thị - ngã năm Bình Hòa . Miên chết khiếp. Và hình ảnh anh Văn theo việt cộng càng thêm rõ nét .

Sau khi được tin mừng thi đỗ, đứa nào cũng tổ chức ăn khao.
Năm đệ nhất bắt đầu. Minh ít gặp Miên dù là cùng trường. Có lẽ nó bận rộn với người tình. Nghe nói cuối năm hai đưá chúng nó làm đám cưới.
Từ năm đệ nhị Miên đã đi làm “gia sư”. Có chiếc xe gắn máy. Miên phóng suốt ngày. Đi học – đi dậy và đi chơi. Tính nết cương cường nên Miên lái xe thích lạng qua lạng lại, có khi ép cả con trai. Anh Văn biết được chỗ Miên dậy học - chắc con Ngọc thèo lẻo- anh đến đón đường Miên và rủ Miên đi uống cà phê, uống trà và ăn bánh đậu xanh.
Anh không rủ Miên đi xuống phố - ngồi ngoài cái chùa ( La pagodge) như thời thượng làm đỏm dáng – anh đưa Miên đến căn nhà đầu tiên nằm trên con hẻm Nguyễn Phi Khanh – bên cạnh rạp cine Casino Đakao - một căn nhà bình thường không bảng hiệu. Chủ nhân là một phụ nữ độc thân trên năm mươi tuổi. Được gọi là cô Chi. Nhưng đặc biệt toàn văn nghệ sĩ  đến ngồi nhâm nhi … anh quen rất nhiều khuôn mặt văn nghệ  nổi tiếng của Saigon. Qua cách anh nói chuyện với họ ở đây. Chỉ hơn một tiếng ngồi uống nước nói chuyện bâng quơ - rồi chia tay – anh đi về bằng xe bus – Miên phóng xe về nhà

Có một hôm Ngọc hí hửng đem vào lớp khoe với Miên là nó đánh cắp được cuốn nhật ký của “bố” Văn. Nó đọc gần hết đêm qua. Sáng nay mang vào lớp cho Miên mượn. Nó dặn Miên đọc lẹ lẹ lên nha….. ly kỳ lắm Miên ơi ! Đọc xong đưa lại tao ngay.  Rồi tao đem trả vào đống sách của ổng, kẻo ổng biết. Không cần biết Miên có chịu coi không, nó dúi vào tay Miên quyển sách to bằng nửa trang vở, nhưng thật dầy. Có cái bià cứng màu đỏ đậm.
Đem về  Miên không kịp coi hãy còn để trong cặp sách. Phong về phép ghé qua nhà thăm Miên. Miên còn ngủ trưa. Phong ngồi xem sách Miên học và vẽ dùm nhỏ mấy tấm hình trong sách vạn vật. Vô tình Phong đọc cuốn nhật ký của anh Văn mà Ngọc đưa. Lặng lẽ Phong đút ngay vào túi áo bay mang về Nha Trang đọc tiếp. Miên không hề hay biết gì. Miên quên bẵng đi. Đến khi Ngọc đòi, Miên tìm mãi không thấy. Ngọc liên tục thúc dục đem trả mau….mau. Để Ngọc trả về chỗ cũ. Coi chừng bị lộ.
Miên đành phôn ra Nha Trang hỏi Phong có thấy cuốn sách nhỏ mầu đỏ trong phòng học của Miên không ?? Bên kia đầu dây Phong cười ngất – Phong bảo Phong xem hết rồi. Một cây si cổ thụ đó nha Miên. Anh đọc, anh rất cảm động còn em. Em thấy thế nào ?
Miên nói Miên chưa hề đọc một dòng chữ nào.
Phong hứa tuần sau sẽ xin máy bay “dù” về để trả lại cuốn nhật ký đó cho Miên.
Vì Phong đã giữ hơn một tuần – Khi Miên có lại, Miên không còn thì giờ để đọc từ trang đầu đến hết cuốn sách. Miên chỉ còn biết chơi trò “bói Kiều”. Nghĩa là lật đại trúng trang nào coi trang đó. Hên xui. Vậy mà những giòng chữ Miên xem được vô cùng cảm động, làm nhức nhối con tim Miên.
Chuyện cuả “bố” Huy Miên không thấy lòng mình gơn sóng. Bao nhiêu lần đi chơi đi ăn với nhau. Ngồi trên xe hơi với “bố”hay ngồi sau lưng xe “lambretta” ôm eo “bố”. Miên thấy dửng dưng như không, như giao thiệp với người cùng phái tính. Chả có chi là xúc động hay chi phối được con tim Miên. Nhưng với anh Văn, người Miên vừa sợ muốn tránh xa vì tình trạng lý lịch của anh mập mờ, lại là người đàn ông sống nhiều về nội tâm. Càng đọc Miên càng hồi hộp lo cho anh, vừa thương vừa tội nghiệp anh .
Trong nhật ký có trang anh viết : “….Có những ngày phải nhịn tiền tiêu - thuốc lá cà phê cả tuần lễ chờ lãnh lương dậy học để có tiền trả tiền xe taxi khi đón Miên đưa Miên đi uống nước,và sau đó đón taxi đưa Miên về nhà . Khi Miên bước vào trong nhà thì mình lén Miên đi bộ ra đầu đường nhà Miên để đón xe bus qua hai chặng về nhà” …..

Có đoạn anh viết. “…Nhiều đêm trăng sáng mấy thằng mua đồ về nhậu lai rai. Vừa làm thơ vừa uống rượu. Nhớ Miên vô cùng … tưởng đương ôm em vào lòng mà ngủ .  Sáng ra mới biết mình đang nằm ngoài nghiã địa - đang ôm cái mả đất…” .
Trong nhật ký có đoạn anh bảo “…anh cũng rất sợ con gái “Bắc kỳ” vừa khôn ngoan vừa chanh chua lắm”. Lại có đoạn anh nhắc lại ngày đầu chị Năm và Ngọc dắt Miên ghé vào “tệ xá” thăm nhóm “du thủ du thực sinh viên” bọn anh. Vì bọn Miên đến bất thình lình. Hú hồn may quá Miên chỉ đứng ngoài sân không bước chân vô nhà của đám thanh niên hoang đàng. Chứ nếu Miên mà vô nhà và bước vào trong phòng của bọn anh thì anh chỉ có nước chui xuống đất trốn…..vì ngày hôm ấy mấy ông có chứa một cô gái làng chơi, từ miền Trung vào. Cho cô ở tạm vài ngày chờ chữa bệnh “lậu”….
Rồi lần thứ hai khi Miên vào với Ngọc. Miên mải miết chăm chú hái trái vú sữa bằng cây sào. Miên không nhìn thấy trên dây thép đang phơi xì líp và sú cheng đàn bà -  Anh thật vô cùng hồi hộp. Nếu Miên nhìn thấy và hỏi của ai. Thì không biết anh phải trả lời thế nào với “en”??

Miên không có thì giờ đọc hết đành đem trả lại cho Ngọc để nó trả vào chỗ sách của anh vì sợ bị lộ. Càng ngày Ngọc càng tỏ ra yêu anh Nam ghê gớm. Nó hay đi vô nhà của họ, nên chuyện nó đánh cắp sách của anh Văn là chuyện rất dễ với nó.
Tình cảm với anh Văn vừa nhen nhúm chút ít thì lại xẩy ra sự cố.

Một lần rất lâu lắm mới gặp lại anh Văn. Anh cũng đến đón Miên khi vừa tan lớp dậy. Anh rủ Miên đi uống cà phê. Luôn luôn là quán nhỏ của cô Chi. Tại đây anh cho biết anh về phép sau hơn ba tháng làm việc. Miên hỏi ra thì được biết anh đang làm phó quận trưởng quận Tánh Linh. Tới đây Miên sực nhớ đến trong nhật ký anh năm nào anh có viết :….. “Mình muốn học ngành ngoại giao, nhưng chờ đợi khoá học lâu quá. Sợ “en” đi lấy chồng…Thôi thì qua quốc gia hành chánh vậy”…..
Anh móc bóp đưa ra một tờ giấy học trò anh khoe. Anh nhận được của họ người phiá bên kia. Miên đỡ lấy mở ra xem. Trang giấy vở học trò, giòng chữ mầu xanh lá cây, nét chữ thô xấu, chứng tỏ người viết không  qua hết bậc tiểu học. Đại khái lá thư kêu gọi anh Văn nên về với họ. Trong mấy tháng anh nhậm chức và làm việc. Họ biết anh là người của dân chúng,  anh đã nhân đạo giúp đỡ dân kê khai làm lại giấy khai sanh rất tận tình, không ăn hối lộ, không khó khăn với dân nghèo. Họ ca tụng anh và mời anh lên núi …..
Miên hỏi anh nghĩ sao?? Anh trả lời :
       -  “Kệ họ. Miễn họ hiểu anh. Anh làm việc vì dân và anh nghèo họ để anh yên là được rồi” .
Chia tay anh Miên suy nghĩ mãi. Miên không tin lời Ngọc nói anh là người Quốc Gia.
Sau vụ mậu thân cộng quân tràn ra từ Tịnh Xá Trung Tâm của thầy Nhất Hạnh, nơi anh từng đến. Rồi bây giờ lá thư anh của người bên kia. Anh cho Miên xem. Phải chăng anh muốn dò xét phản ứng của Miên? Gia đình Miên anh trai Miên là lính thứ dữ, bạn bè Miên là dân tác chiến. Người yêu Miên là lính tầu bay. Miên dứt khoát chấm dứt gặp lại anh sau này.

Đệ nhất- kỳ thi tú tài phần hai. Lần đầu Miên rớt. Phong sau mười tám tháng học bay ở Mỹ về. Nhất định làm đám cưới. Đậu rớt gì thì sau khi lấy chồng Miên cũng ở nhà. Có học thì nghề nghiệp duy nhất Phong đồng ý cho Miên theo là nghề dậy học.
Ngày cưới của Miên, vì quá nhiều bạn bè hai đưá đồng ý tổ chức tiệc cocktail - nhẩy đầm ở câu lạc bộ KQ - Huỳnh Hữu Bạc. Đêm đám cưới mọi người mải vui chơi, nhẩy nhót.
Thình lình một người sĩ quan KQ xuất hiện bên cạnh Miên.
-      Xin lổi cô dâu. Có người muốn gặp cô.
Miên không biết phản ứng ra sao. Phong xuất hiện ngay tức thì. Sau khi chào kính nhau. Phong được biết ngoài xe có một người là bạn của thiếu tướng tư lệnh muốn nói chuyện với cô Miên. Phong nói với Miên.
-      Em ra xem ai. Bạn bè của em đó!
Giọng nói khô sắc của Phong, Miên cảm thấy anh ấy có vẻ găy gắt không vui.
Miên nghi là “bố Huy” chứ còn ai . Miên giữ vạt áo dài cưới trong tay và bước xuống thềm.
Ông trung úy KQ cũng đi theo Miên. Ông ta dẫn Miên đến  chiếc xe hơi mầu đen. Đưa tay mở cửa
Cậu Huy ngồi băng sau. Cậu nói :
-      Cậu biết hôm nay ngày cưới của Miên. Cậu đến từ giã Miên. Miên có thể bước lên xe ngồi nói chuyện một chút được không?
Cái cảnh người ngồi trong xe - kẻ đứng ngoài xe nói chuyện Miên thấy coi không được. Ông trung úy tài xế vẫn đứng đó bên Miên chờ đóng cửa xe.
Miên đành bước lên ngồi trong xe với cậu . Ông tài xế không lên xe. Chiếc xe đậu chình ình ngay trước cửa câu lạc bộ - dưới các bậc tam cấp .
Khi Miên đã ngồi xuống bên cạnh cậu Huy- cậu nói:
-      Đời người con gái quan trọng ngày đi lấy chồng. Miên đã hài lòng, gia đình hai bên cũng đã vui vẻ. Bây giờ  Miên có dám cùng “anh” chúng ta bay đi Thái Lan sinh sống không ??Anh đến đây là để “bắt cóc cô dâu đó” Anh yêu em nhiều lắm Miên ạ! Anh sẽ khổ sở suốt đời nếu không có em .
Miên lắc đầu, muốn khóc. Cám ơn “anh” đã yêu em. Nhưng trong trái tim em chỉ có một mình Phong- em đã chọn Phong, chờ đợi Phong bao nhiêu năm rồi. Em xin lỗi không thể yêu anh và đi cùng anh được.
Bất thình lình “bố” Huy ôm chầm lấy Miên, xiết Miên thật chặt trong vòng tay của cậu. Cậu cúi xuống tìm hôn Miên. Cậu thì thầm :
-      Miên ! Cho anh hôn em lần đầu và cũng là lần cuối.
Miên cố gắng né tránh cái hôn của cậu. Nước mắt của cậu làm ướt bên má Miên. Miên chúi chúi xuống ngực áo cậu. Miên nghĩ vội đến Phong - đến ngày cưới hôm nay. Nhưng ngay sau đó nghĩ đến lần chia tay vĩnh viễn với cậu. Trong một giây Miên đã để cậu hôn mình. Sau đó Miên thấy cô cũng hôn trả cậu. Hai người hôn nhau thật lâu. Cậu từ tốn nhẹ nhàng. Lần đầu tiên Miên hôn cậu Huy, “bố” Huy.
Một cái hôn thật ngọt ngào, dịu dàng từ tốn nhưng nhiều quyến luyến giữa hai người. Trong giây phút này Miên vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng lưỡi cậu rất mềm, và lưỡi cậu có vị ngọt - rất ngọt.
Bất chợt Miên vội vã xô cậu ra. Thảng thốt Miên gọi:
-      Anh ! Đừng anh … Miên dơ tay lên chùi hai bên má của mình. Vì nước mắt của cậu làm ướt mặt Miên.
-      Anh xin lỗi Miên. Anh được hôn em và Miên đã hôn anh. Anh toại nguyện rồi. Thôi chúc em hạnh phúc với những gì em mong ước. Tạm biệt Miên anh đi đây.
-      Anh đi đâu bây giờ?
-      Anh sẽ bay sang Thái Lan ngay đêm nay.
-      Chúng mình không bao giờ còn gặp lại nhau sao anh ?
-      Mong rằng gặp lại em kiếp sau. Miên ạ!
Miên thấy thời gian cô dâu vắng mặt quá dài, sợ Phong nổi điên vì ghen. Không biết chuyện gì sẽ xẩy ra. Miên vuốt lại áo, mở cửa xe bước xuống.
Người trung úy tài xế mở cửa ngay cho Miên. À thì ra anh chàng đứng ngoài xe gác cho hai đứa. Khi thấy Miên muốn bước xuống, anh ta đưa tay cho Miên nắm và đỡ Miên đưa Miên lên tận mấy bực cầu thang để vào lại phòng tiệc.
Trên cao Miên đứng lại nhìn theo chiếc xe đen, đến khi xe đi khuất.
Miên quay vào đám bạn học đã nhốn nháo hỏi :
-      Ai vậy Miên?? Nhân vật lịch sử nào thế ?
Miên chỉ khẽ nói : Một người chào tạm biệt đi không hẹn ngày về.
Một lát Ngọc”xã xệ” thì thầm với Miên trong phòng  vệ sinh.
-      “Bố” Huy của mày phải không??
-      Ừ!
-      Tao biết ngay mà ! “bố” Huy  đã đến. Bây giờ chỉ còn thiếu  “bố” Văn của tao chưa biết tin mày đi lấy chồng. Tội nghiệp ổng ghê!
Tháng tư năm 75. Một ngày tang thương của đất nước.
Tại nhà Ngọc- tiệm giặt ủi trên đường Trương Minh Giảng. Miên ghé thăm xem tình hình bạn bè đứa còn đứa mất. Gặp lại anh chàng Nam nham nhở – bây giờ là người yêu của Ngọc với lon trung úy pháo binh- cùng anh Vân (nay đã lập gia đình ngoài Đà Nẵng- kẹt lại trong Saigon) rủ Miên và Ngọc đến nhà đại tá Vỹ trên đường Võ Duy Nguy Phú Nhuận để lo ma chay cho ông thầy, vì Đại tá Vỹ đã tự sát.
Qua anh Vân. Miên được tin anh Văn phó quận trưởng năm nào đã bị cộng quân bắt đem đi đâu mất, không có tin tức. Anh Vân cho biết. Khi “họ” vào đến quận lỵ. Anh Văn đã cùng một số lính Điạ Phương Quân và Dân Vệ vô rừng chống trả lại họ. Sau mấy ngày chiến đấu, hết đạn nên bị lùa bắt, đem nhốt đâu không ai rõ. Hay bị chúng xử tử rồi cũng nên.

Miên nghe ra mà thật hối hận vì những nghi ngờ của mình năm xưa. Anh Văn và anh Nam không phải là loại sinh viên phản chiến sao ?? Họ không phải là người của bên kia chiến tuyến?? Bây giờ thì rõ mặt. Anh Nam đi trình diện học tập. Đang tù cải tạo ở Long Giao. Anh Văn vẫn vô âm tín. Hai mươi năm hơn đã trôi qua Ngọc vẫn chưa hề có tin tức của anh. Với Miên thì cũng đã bốn mươi năm không gặp lại anh. Trên đường đời gập ghềnh. Miên muốn tìm tin tức anh vô cùng. Gặp lại để mà mỉm cười với nhau. Ngồi uống với nhau ly cà phê đắng. Để nói lên một lời xin lỗi với anh. Nhưng vô vọng. “bố” Văn. Bây giờ “bố” đang ở đâu? Còn sống hay đã chết?

Bạn bè của Miên cũng đâu hết rồi?? Chị Năm là quả phụ khi vừa mang thai được sáu tháng. Chồng chị là trung úy Hải Quân trong ngành dược sĩ lại chết vì rớt máy bay khi về thăm vợ. Thật mỉa  mai và đau lòng quá. Không biết bây giờ chị và thằng bé con ra sao? Ngọc “xã xệ” và anh Nam thế nào? Không biết họ có nên duyên vợ chồng.  Minh và gia đình có đi theo diện HO?? Một với anh chồng Lôi Hổ thì đã có tin đang ở Dallas. Trung đang sống với gia đình ở Orange county. An hãy còn vất vưởng ở Việt Nam.  Mai,Thúy định cư tại Pháp..TúAnh, Tú Lan vẫn sống ở VN- Không biết giờ này Ringo Đạt và đám con trai sống chết đứa nào còn đứa nào qua cuộc nội chiến VN….
Miên khe khẽ hát bài audieu…. Chào tạm biệt các bạn. Chào tạm biệt những ngày xuân xanh cũ đã qua một lần trong cuộc đời mỗi người .

Vân Thao.
Vancouver 8/ 2009






...


Back to top
 
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #99 - 29. Dec 2009 , 14:47
 
khanh-van wrote on 28. Dec 2009 , 22:59:
ĐỪNG GỌI ANH LÀ BỐ!

.
..tiếp theo và hết......






Hello chị KV,

Em mới đi ăn seafood và sushi ở Todai ( all you can eat buffet).
Em mang về 1 order cho chị đây yummi !
À ...để em ghé tiệm mua rượu Sake nữa nghe, ăn seafood phải có rượu Sake mới an toàn cho cái bao tử  Wink


...

Sake đây chị..

...

...


Em cám ơn chị post truyện vào d/d LVD , em rất thích đọc truyện viết của chị.

Chị à, những hình xưa trắng đen của chị post  vào d/d LVD , trông nét ngây thơ nhưng có nét bướng 1 chút , không biết em  Cool có trúng không? trông thật là dể thương nhưng mà thương không dể hả chị.

Chúc chị đẹp vui và dể thương mãi mãi.

Sáng nay em đọc sót câu , chị nói chị đi du lịch và tháng 2 mới về, em chúc chị đi chơi vui vẻ.

Have a safe trip !

Thương chị ,

TM tulipvang


Back to top
« Last Edit: 29. Dec 2009 , 20:19 by Mytat »  

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #100 - 03. Jan 2010 , 00:08
 
 
...


Cám ơn em gái EM WHY. Tặng em cành Lan.
MW ơi! Chị là đồ chết nhát.... chả dám ăn đồ sống.... như Sushi đâu, nhìn là thấy lạnh cả người rồi.... ớn quá ! sợ sán cá nằm ngủ dưới 25 độ chui vào cái bụng yếu của mình.... nó nổi loạn thì nguy lắm ! Nhưng xin em mấy hũ sa kê, thứ này chị thích lắm !
Ngày 7 chị mới rời Vancouver. Bây giờ xin mời em, các bạn cùng các chị gái đọc lại truyện ngày xưa nhé.....


...

 
BABY.....BABY.....BABY....
       MEO……EO…..O……ME….EO……


Tự truyên.
Thân tặng tất cả các bạn thích nuôi mèo.


  Baby…Baby …. Đó là tên cuả tôi. Cái tên nghe thật dễ thương âm điệu rõ vẻ nuông chiều và cưng qúi. Vâng tôi đấy!
Tên tôi nói lên tất cả mọi sự sung sướng nuông chiều cùng đầy ắp hạnh phúc  Bây giờ tôi đang nằm dài, duỗi thẳng bốn chân. Đôi lúc lăn ngửa người chổng cái bụng to như cái trống lên trời và xoay xoay cái lưng cà cà xuống nền thảm cho đã ngưá. Bên cạnh cô chủ tôi đang ngồi phơi nắng đọc sách. Bên tay phải là chiếc bàn con có ly cà phê, trên tay cô còn cầm điếu thuốc. Thỉnh thoảng cô đưa lên môi hít một hơi dài. Đọc đến đoạn nào hay hay thì cô cười khoái chí. Bỏ  quyển sách xuống lòng. Gọi tên tôi : Baby !… Baby! Hình như để chia xẻ niềm vui của cô. Tôi chỉ chờ có thế là phóng ngay đến bên cô…
-      Meo..eo… Meo…eo Tôi gọi cô âu yếm … Cô bỏ điếu thuốc dở dang đầu còn đốm lưả đỏ vào cái gạt tàn. Dơ cả hai tay ra bồng tôi vào lòng, vuốt ve bộ lông sạch sẽ thơm tho của tôi – Cô gãi gãi trên cái đầu bé của tôi.
Đôi lúc cô còn hôn cả lên cái mũi hồng hồng xinh xinh cuả tôi nữa. Sở dĩ tôi bảo người tôi thơm tho – Vì cô chủ tôi mua toàn loại xà phòng thơm mắc tiền để tắm cho chúng tôi. Và cô lôi tôi ra tắm hàng tuần.
Tôi nói chúng tôi. Vâng thưa bạn. Vì trong nhà không phải chỉ có mình tôi Còn gã Mèo già nữa - hắn tên là Levis - Hắn là giòng giống của người Trung Đông - Cậu chủ adopt hắn từ một tiệm bán “Chó mèo” ngày cậu mới rời ghế nhà trường ra ở riêng. Cậu muốn có người bầu bạn. Cậu chủ tôi thương hắn lắm ! Năm nay nghe đâu hắn đã 15 tuổi thế gian, còn tôi chỉ mới có 5 tuổi đời. Cô chủ tôi là người phụ nữ Á Đông. Còn cậu chủ là người da trắng - bản xứ nhưng cha mẹ cậu gốc gác từ Hoà Lan. Hai người này là high school sweet heart. Họ yêu nhau từ thời ngồi chung ghế nhà trường.
Bạn đừng chê cười rằng tôi lắm miệng – hay có tính tò mò - Ngồi lê đôi mach. Sở dĩ tôi biết hết chuyện trong nhà vì hàng năm cứ muà hè – Đúng vào cái dịp “Xì Tem Bít” thì gia đình cô chủ đến chơi - họ ở với chúng tôi cả tuấn.  Họ nói chuyện vang cả nhà thành ra tôi nghe lóm được. Vả lại tôi cũng yêu cô – kính trọng cô nhiều. Cô đã cứu lấy mạng sống của tôi và đem tôi về nuôi nấng cùng cho sống cuộc đời nhung luạ thế này. Thì thử hỏi sao tôi không mang ơn cô ?? Và muốn biết nhiều về cô !
Gia đình cô từ tỉnh xa đến gồm có cha mẹ cô và người em trai út của cô. Cô cũng đặt biệt cưng cậu này lắm. Cô giới thiệu với tôi rằng đây là uncle của tôi. Cậu Martin. Cậu này cũng thích bồng tôi,  vuốt ve tôi. Tôi luôn được nằm trong lòng cậu. Thật tội nghiệp cho gã Levis chả có ai ngó ngàng gì đến hắn. Tôi nghe bà ngoại (mẹ cô chủ) gọi hắn là con mèo mướp.
Họ cũng tỏ ra chăm sóc hắn, nhưng không dám bồng hắn vì hắn già và sơ xác quá chỉ sợ hắn cào. Tuy nhiên nhiều lần tôi cũng được nghe bà ngoại bảo :
      -  Levis lại đây với bà nào! Tội nghiệp Levis … chúng nó chỉ ôm con Baby thôi à ? Bà đi thay nước và lấy thức ăn mới cho mày nhé.
Có ngày bà bảo cô chủ tôi rằng :
     - Andrea – con phải con chừng lại sự ăn uống cho con Baby … Levis thì ốm quá … vì tuổi già đã đành. Còn Baby thì béo quá người trông như quả lê  Y hệt quả Lê.  Nó chỉ có năm tuổi mà nặng 25 lb. Cũng giống như người thanh niên khoảng 25 tuổi  mà nặng cả 200lb… Chả mấy chốc nó sẽ chết vì chứng mỡ đầy trong tim cho mà xem.
Nghe tiếng Chết. Tôi như tê liệt toàn thân, không sao lê bước đi được.
Tôi sợ lắm. Cái chết luôn ám ảnh trong đầu tôi từ thời thơ ấu.

Tôi ra đời trong một trang trại nuôi bò cuả tỉnh Alberta. Mở mắt chào đời thì ngoài trời đầy tuyết trắng. Chỉ có mấy mẹ con với nhau. Tôi còn anh chị em nữa. Cha tôi là ai thì tôi không biết. Chúng tôi luôn luôn bị bỏ đói. Không có thức ăn. Tự túc đi kiếm ăn lấy. Mẹ tôi xọp hẳn người lại, dáng mẹ tôi đi chỉ nhìn thấy bộ xương sau làn da. Các anh chị em tôi có người đã chết vì đói ăn  Tôi là Út chót. Đẻ sau cùng nên sức khoẻ yếu nhất. Cái đói khiến tôi chỉ còn nằm bẹp dưới gầm tủ mà chờ thần chết đến đem đi.
Người chủ trang trại là một gã đàn ông to lớn như khổng lồ. Râu ria đầy mặt  tôi không sao nhìn được rõ bộ mặt hắn. Ngoại trừ hai con mắt màu xanh như lá luôn ánh lên những tia sáng dữ dằn khiến chúng tôi luôn sợ hãi.
Trong nhà không có một tí thức ăn gì .Vì Ông chủ trại nuôi chúng tôi với một mục đích duy nhất : Bắt chuột mà ăn.
Chuột khắp nơi - chuột trong nhà  chuột ngoài cánh đồng. Chúng nhiều và hỗn đến độ chạy ngay cả trước mắt tôi  … Nhưng tôi làm gì được cơ chứ ? Khi bản thân mình bước đi không nổi. Mỗi khi mũi giầy “bốt” của ông chủ bước lại cái tủ để ông ta lấy chai rượu. Tôi nhắm mắt chờ chết. Vì tôi chỉ sợ ông ấy vô tình đạp trên đầu tôi.
Rồi một hôm có những người khách lạ từ thành phố đến thăm.
Cô chủ tôi đây là em dâu của ông chủ trại. Cô ta khác mấy người kia. Màu da cô vàng. Tóc cô màu đen. Cô là người ngoại quốc đầu tiên tôi được nhìn thấy.
Cô đi thăm viếng trang trại của người anh chồng. Buổi trưa hôm ấy. Một cái ngày định mệnh không bao giờ tôi quên được. Cô ngồi xuống ghế ở phòng khách. Cô quan sát căn nhà. Cô Nhìn chung quanh. Cô chê ông chủ tôi ở bẩn Không ngăn nắp. Chợt ánh mắt cô xê dịch đến gầm tủ ….
Và cô bắt gặp tôi. Bốn ánh mắt nhìn nhau. Ánh mắt của cô sáng lên như reo vui. Còn tôi thì chỉ muốn ứa hai hàng nước mắt khóc vì sợ hãi.
Cô nắm gáy tôi và lôi tôi ra khỏi gầm tủ. Cô dơ  cao tôi ra ngay trước mặt, quay tôi một vòng để nhìn ngắm cái thân ốm đói của tôi. Tôi sợ hãi co cả người lại. Cô không bỏ tôi xuống mà còn hét lên gọi ông chủ tôi –
Tiếng cô the thé vang như sấm ù hai tai tôi như tiếng trời xập :
       - Chirst ! Sao anh để con mèo này ốm vậy ? Không cho nó ăn à ? Nó bao nhiêu tuổi rồi ??? Những câu hỏi tới tấp với ông chủ trại.
Ông ta có vẻ sợ cô này .. Tôi cảm thấy thế. Vì ông ta trả lời tiếng nói rất khẽ
-      Tôi nuôi chúng nó với mục đích cho chúng nó săn bắt chuột dùm, vì trang trại rộng lớn quá. Chuột khắp nơi. Làm gì có đồ ăn như ở thành phố. Tự túc chúng đi kiếm ăn thôi .
-      Nhưng mùa này là mùa đông - Tuyết phủ ngập đầy đồng - Lạnh lẽo thế này làm sao chúng ra ngoài kiếm ăn được ???
-      Thì bắt chuột trong nhà cũng khối .
-      Lưá mèo này đẻ được bao nhiêu con  và bao lâu rồi ???
-      Mẹ chúng đẻ ra 3 đứa. Con này là bé nhất. Hai con kia là anh chị nó. Nhưng một con đã chết rồi. Tôi chả biết tại sao. Nó chỉ có 1 tuần tuổi thôi.
Cô hạ tôi xuống, ủ tôi trong hai tay và cứ xoa xoa cái lưng gầy trơ xương .
Cô thầm thì nói bên tai tôi những lời êm nhẹ :
      -  Baby … Baby … tội nghiệp quá ! Chắc mày chết mất … Ốm quá . Yếu quá thế này !!
Từ đấy cô không bỏ tôi xuống nữa. Cứ ôm lấy tôi ra chiều yêu qúi che chở Cô bảo với ông chủ tôi khi họ ra về :
     -  Tôi đem con Mèo này về nuôi. Để nó ở đây với anh  thì chăm phần nó chết.
Miệng nói và chân cô bước đi. Cô khồng cần nghe hay chờ ông chủ trang trại đồng ý hay không.
Tôi được lên xe theo vợ chồng cô về thành phố. Tôi không có cơ hội để từ giã mẹ tôi và người anh trai của tôi. Cuộc đời mới cuả tôi bắt đầu từ đấy.

Cô chủ mới này là người học thức và nhiều hiểu biết. Cô đem tôi đi bệnh viện của chó mèo để nhờ bác sĩ ở đây khám sức khoẻ cho tôi. Cô chăm sóc tôi như đứa con của cô. Nào cắt móng tay, nào chải lông.  Đi shopping mua cả đồ chơi cho tôi. Thức ăn thì khỏi nói dư thưà và còn có cả snack nữa chứ . Nước uống cô thay luôn cho sạch sẽ. Chồng cô – ông chủ mới của tôi cũng là người yêu súc vật. Ông cũng có một con riêng của ông; như tôi đã kể ở trên. Tên gã mèo già đó là Levis.  Ông là người thay cát chỗ chúng tôi iả đái … cứ vài ngày một lần cho khỏi hôi hám nhà cửa. Rồi xịt thuốc thơm … Ông là người đi vác những bao thức ăn to về nuôi chúng tôi. Nói chung chúng tôi thật có phước lớn ở với những người yêu súc vật và thương qúi chúng tôi như những đưá con của họ. Ôi thật tình nghiã làm sao ! Nói lên sao cho đủ cái tình của tôi đối với cặp vợ chồng này.
Tôi còn được đi du lịch nữa đó! Hai đưá tôi được bỏ trong thùng – và chiếm nguyên một băng xe sau. Đi qua Vancouver thăm uncle Martin của tôi.
Tất cả mọi người đều welcome chúng tôi. Uncle Martin thích nhất. Lúc nào cũng đuà với tôi  và ôm tôi trong lòng. Uncle chụp rất nhiều hình của tôi . Nào là lúc tôi nằm duỗi chân dài thoải mái. Hay lúc tôi chổng bốn vó lên trời  ngửa cái bụng cho uncle gãi gãi …. Ôi cuộc đời hạnh phúc biết bao

Baby … Baby … Cái tên cũng ảnh hưởng đến cả cuộc đời mình phải không bạn??. Cái tên tôi bạn thấy đó. Được cưng chiều nhất nhà. Cứ tưởng phải chết dập chết vùi vì đói ăn. Cứ tưởng phải bỏ xác bên trong trại nuôi bò. Một năm có 6 tháng tuyết phủ ngập mái nhà. Cánh đồng mầu trắng muốt chạy dài bất tận đến chân trời.
Có ai ngờ đâu đời tôi được diễm phúc này.  Ôi định mạng !!
Định mạng của tôi. Định mạng của người nuôi tôi. Định mạng của bạn.
Định mạng của chúng ta đều nằm trong bàn tay Thượng Đế.
Tôi xin phép mời bạn nhắm mắt lại cùng tôi. Chúng ta dâng lên Thiên Chúa lời tạ ơn bạn nhé .

Vân Thao
Tháng 11- 2004      
Back to top
 
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #101 - 03. Jan 2010 , 10:28
 
khanh-van wrote on 03. Jan 2010 , 00:08:
 
...


Cám ơn em gái EM WHY. Tặng em cành Lan.
MW ơi! Chị là đồ chết nhát.... chả dám ăn đồ sống.... như Sushi đâu, nhìn là thấy lạnh cả người rồi.... ớn quá ! sợ sán cá nằm ngủ dưới 25 độ chui vào cái bụng yếu của mình.... nó nổi loạn thì nguy lắm ! Nhưng xin em mấy hũ sa kê, thứ này chị thích lắm !
Ngày 7 chị mới rời Vancouver. Bây giờ xin mời em, các bạn cùng các chị gái đọc lại truyện ngày xưa nhé.....








Em cám ơn chị tặng hoa và post truyện , em mang cơm rượu và xôi vò cho chị đây , em xin chị tấm hình hoa lan, đẹp quá. Trong nhà bếp em, em có cái góc SE nắng sáng , 13 cây lan thay phiên mọc lên nguyên năm. Wink

Em chúc chị đi chơi vui.

...


Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #102 - 21. Jan 2010 , 03:19
 
than chao tat ca ban be than thương , cac em gai LVD nhat la co em EM Why qui men !

Ngay bay gio la toi thu 5 - KV vua o ben dao Bohol ve lai thanh pho Cebu.... Sang som mai se dap chuyen bay 6 gio 30 sang de di Manila....
Da xa nha hon 2 tuan roi day !
Cang di cang thay " khong dau dep bang Viet Nam". Sang nam nhat dinh se ru nhau mot dam cac ban LVD Hai ngoai ve choi Phu Quoc - Tam bien va phoi nang - o que nha ! Di dao pho co : Hoi An -
Tham dong Phong Nha o Quang Binh moi dươc.
Vai hang gui ve tham tat ca ban be.... khi ve lai Vancouver - se post hinh len. KV


Back to top
 
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #103 - 21. Jan 2010 , 09:56
 
khanh-van wrote on 21. Jan 2010 , 03:19:
than chao tat ca ban be than thương , cac em gai LVD nhat la co em EM Why qui men !

Ngay bay gio la toi thu 5 - KV vua o ben dao Bohol ve lai thanh pho Cebu.... Sang som mai se dap chuyen bay 6 gio 30 sang de di Manila....
Da xa nha hon 2 tuan roi day !
Cang di cang thay " khong dau dep bang Viet Nam". Sang nam nhat dinh se ru nhau mot dam cac ban LVD Hai ngoai ve choi Phu Quoc - Tam bien va phoi nang - o que nha ! Di dao pho co : Hoi An -
Tham dong Phong Nha o Quang Binh moi dươc.
Vai hang gui ve tham tat ca ban be.... khi ve lai Vancouver - se post hinh len. KV






Chị Khánh Vân thương mến,

Hôm nay là ngày em được phép làm việc ở nhà ( remote access) , em khỏi cần vô sở vì để tiết kiệm xăng và milages. Nên em vô đây sớm hơn, thấy tên chị , em mừng quá vì sẽ có truyện đọc tiếp , ai ngờ chị chưa về  Undecided.

Em cám ơn chị nhiều, chúc chị tiếp tục đi chơi vui vẻ. Em đón chờ tin chị.

...

Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: Tạp Ghi LVD/ 69
Reply #104 - 19. Feb 2010 , 23:25
 
TRONG CƠN LỐC XOÁY



Gunaz thấp tha thấp thỏm đứng ngồi không yên. Hết đứng lên lại ngồi xuống. Gunaz bước đến bên ngoài phòng giải phẫu, cố dương mắt nhìn vào qua khung kính nhỏ để cố nhìn cho bằng được thằng con. Nhưng vô ích bác sĩ giải phẩu các y tá, và những người chuyên lo về kỹ thuật máy móc vây quanh cái giường thằng nhỏ. Đứng đằng xa ngoài phòng giải phẩu nhìn vào, Gunaz không thấy gì hết. Cho nên anh ta càng đâm ra lo lắng  bồn chồn. Nửa muốn phôn về cho vợ hay tin thằng con bị nạn – đi ski gẫy chân, nửa không dám. Sợ vợ hỏi tới Gunaz không biết đường nào nói, vì chính bản thân mình; anh cũng chưa biết rõ tình trạng hiện thực của con ra sao. Thôi đành ngồi chờ vậy .

Khi cánh cửa phòng giải phẩu vừa mở. Chiếc giường thằng con được đẩy ra ngoài. Một người đàn ông mặc bộ đồ trắng không biết từ đâu xuất hiện, bước ngay đến.
Cô nữ y tá mặc bộ quần áo mầu xanh nước biển, miệng hãy còn bịt miếng vải. Đôi tay  còn đeo găng, đẩy chiếc giường  về phía người đàn ông. Nói lớn  :
-      Peter ! Anh đưa thằng nhỏ này vào phòng  Recovery số 21. Một hồi tôi đến sau. Nói xong cô bước trở lại phòng giải phẩu. Rồi mất hút trong đó.
Thấy giường của con được đẩy ra. Gunaz vội vã bước nhanh theo người porter .
Khi thấy Gunaz bước lại bên, cầm tay con. Peter hỏi :
-      Ông là ba của thằng nhỏ này hả ?
-      Vâng. Tôi là ba của Nur …..
-      Không sao, moi chuyện yên ắng rồi. Chỉ một tháng sau là cậu nhỏ lại nhẩy như sáo thôi. Ông theo tôi đưa cậu bé vào phòng hồi sinh  số 21.
Vừa đẩy chiếc giường sắt Nur nằm, anh vừa giải thích. Cậu Nur chỉ nằm ở phòng recovery này khoảng hai tiếng thôi. Sau đó họ sẽ đưa cậu Nur xuống Extend care unit.
Sau khi vào đến phòng số 21. Anh ta kéo cây treo nước biển để bên hông giường, ngó đi ngó lại coi nó có chảy đều không, rồi nói :
-       Thôi ông ngồi đây với nó nhé ! Nhiệm vụ tôi đến đây là hết.
Peter bước ra. Đi được vài bước Peter quay  lại nói :
     -  À ! Ông …. Ông gì nhỉ ….
-      Gunaz đáp : Tôi là Abdul…… Ba của cháu nhỏ này.
-      Vâng ! Thưa ông  Abdul. Chút xíu nữa có cô y tá trưởng sẽ ghé thăm thằng cháu đây  Cô ta sẽ cho ông biết nhiều chi tiết về vấn đề tai nạn này cũng như chế độ ăn uống và thuốc men của cháu.
-      Vâng. Cám ơn ông Peter thật nhiều.
-      Không dám!  Đó là bổn phận làm việc của chúng tôi.
Đã bước đi,  Peter xoay người lại nói tiếp :
  - Ông có muốn ăn uống gì thì xuống căng tin của bệnh viện. Ở dưới nhà ngay bên cửa chính ra vào có cafeteria bán thức ăn và nước uống. Ông xuống đó mua tạm thức ăn nếu đói. Còn ra phố thì phải đi tới 15 phút cơ.
-      Vâng cám ơn ông Peter. Để rồi tôi liệu .

Khi Peter thực sự đã đi xa. Gunaz tự động đưa tay lên sờ đầu thằng con. Thấy đầu con nhiệt độ bình thường. Con hãy còn thiêm thiếp ngủ. Có lẽ vì thuốc mê. Gunaz đi ra đi vào  đi chung quanh giường con. Rồi tiến ra khung cửa  kính, ngó xuống con đường chung quanh bệnh viện; xe cộ chạy qua chạy lại, người đi bộ cũng rất nhiều. Có những bộ quần áo uniform của nhân viên bệnh xá xen lẫn những mầu áo của các bà các cô, thỉnh thoảng lắm mới thấy có bóng dáng đàn ông. Họ mặc áo khoác trắng bước vội vã từ bên kia  dẫy building của nhà thương sang. Hình như đấy là khu emergency vì Gunaz thấy những xe cứu thương ra vào liên tục. Gunaz thật là sốt ruột, không biết làm gì cho hết thì giờ. Thằng Nur còn thiêm thiếp ngủ. Cô y tá thì chưa lại. Gunaz muốn đi xuống căng tin như lời Peter giới thiệu để uống ly cà phê, nhưng không dám bỏ đi để mặc thằng con nằm đây một mình. Hết ngó qua cửa kính để nhìn xuống đường Gunaz lại ra cửa phòng đứng đưa mắt ngó suốt dọc hành lang bệnh viện. Đầu đằng kia Gunaz đoán có một trạm y tá vì thấy có nhiều người qua lại ở đó. Đang bồn chồn trong dạ thì thấy Nur cưạ mình. Gunaz bước vội dến bên giường con.  Nur mệt mỏi mở mắt. Nhìn thấy cha nó khẽ nhếch miệng cười  và đưa mắt len lén nhìn cha. Chờ đợi cha mắng về vụ gẫy chân.
Gunaz ôn tồn hỏi con :
     - Con khoẻ trong người chứ ? Có cảm thấy đau đớn gì trong người không ?
Nur đáp :
-      Không ba. Con không đau đớn gì hết. Cái cô y tá cô biểu cô chích thuốc mê cho con để con không cảm thấy đau đớn  khi  mổ.
Thấy cha không la rầy gì Nur yên tâm  hỏi :
   -   Mẹ biết con gẫy chân chưa ba ?
    - Chưa. Để chút tối ba sẽ gọi phôn về nhà.
Gunaz hỏi con tình trạng ra sao mà đưa đến tai nạn gẫy chân.  Huấn luyện viên đâu ? Thằng Nur cho cha nó hay. Nó đang sửa soạn phóng xuống đồi thì bị hụt chân té lăn xuống sườn đồi. Huấn luyện viên ngay sát bên cạnh và chính ông ta kêu gọi trực thăng cứu thương chở Nur đi bệnh viện tỉnh.
Hàng năm vào tháng 5 thì có đại hội buôn bán họp một lần tại thành phố Vancouver. Cứ hai năm một lần có ngày đại hội thử nếm rượu. Gunaz là một trong mấy nhà sản xuất rượu Wine nổi tiếng cuả Okanagan - Một thành phố cách xa thành phố du lịch Vancouver 5 tiếng lái xe. Kỳ đại hội nhóm họp về buôn bán này. Thường thì Camila vợ chàng hay đi theo. Chồng họp hành thì Camila đi sắm áo quần. Ngoài giờ họp thì hai vợ chồng đi xem thắng cảnh chung quanh thành phố. Đôi lúc Camila dẫn theo cô con gái lớn để hai mẹ con đi shopping nhưng lần này  Gunaz  cho thằng con trai út đi theo. Bố họp thì con tham dự lớp trươt tuyết trên Whistler. Cách Vancouver hơn 1 tiếng lái xe.
Đang họp thì có phone khẩn cấp gọi báo Nur bị tai nạn té xuống đồi. Trực thăng cấp cứu đang trên đường đến đưa Nur đi về thành phố Vancouver để cấp cứu. Gunaz từ phòng họp trên lầu 7 của hotel Hyatt - một loại hotel khá sang trọng của Bắc Mỹ. Vội vã thu xếp giấy tờ rời phòng họp đón tắc xi đến bệnh viện với con.
Đang nghĩ xa xôi … nghĩ đủ mọi vấn đề.  Không biết thằng con phải nằm lại đây bao lâu, thì người nữ y tá bước vào. Tay cầm Kardexes ( therapeutic Diet Order and Remarks )  và  cây bút .
-      Chào ông  Abdul. Chắc ông là ba của Nur phải không ?
-      Vâng . Tôi là ba của Nur.
-      Xin phép ông Abdul . Tôi làm việc với Nur nhé !
-      Vâng. Tôi có phải ra ngoài không thưa cô ?
-      Ồ ! không đâu … không đâu . Ông cứ ở đây.
Nói xong cô ta quay sang Nur và nói :
-      Hello Nur . Bây giờ cháu cảm thấy thế nào ? Không đợi Nur trả lời cô nói tiếp.  Đâu có gì phải sợ Nur  nhỉ ? Mọi chuyện qua rồi. Bây giờ  cháu thích ăn gì nhất nào ???
-      Cháu không thấy đói, nhưng nếu được ăn cháu thích ăn Pizza nhất và cả ice cream nữa. Có được không hở cô Kulldip ?
-      Được chứ.  Ai chứ Nur thì cô phải cho họ làm ngay. Để cô viết vào hồ sơ ăn uống nhé. Cho nhà bếp họ biết những thứ gì cháu thích, cháu muốn ăn. Để nhà bếp họ cứ theo đó là phục vụ cháu…. Để xem nào cá và thịt bò thôi nè….Dứt khoát không có dính tí nào thịt heo. Sữa tươi mỗi bữa ăn. Trái cây tươi và cần nhất là rau đậu nữa nhé.
Nur nằm nghe từng thứ Kulldip vừa gọi tên vừa viết trong sổ. Nó cướp lời nhanh :
-      Còn cheese nữa chứ ?
-      Ừ ! Thêm cheese nữa. Quên đấy ! Còn thuốc nữa. Bác Sĩ nói phải cho thêm Narcotic để cháu khỏi đau nhức.
Nói xong cô đứng dậy check xem chai thuốc có chảy đều qua bao nước biển để vào cánh tay Nur không .


Trong lúc nhìn cô y tá làm việc với con trai mình. Gunaz nhìn thấy dáng dấp quen quen  Hình như có biết cô ta ở đâu đó.Hay giống một ai đó. Nhất là giọng nói. Trong tiềm thức bật dậy. Phải rồi ! Phải rồi. Có phải Kulldip năm xưa của anh đây không ?
Gunaz thấy mình hồi hộp đến nghẹt thở. Con tim như muốn thắt lại.  Anh bấu chặt đôi giầy tây xuống nền nhà và nghiến chặt hai hàm răng để không bật thành tiếng gọi.
Gunaz không dám hỏi vì sợ quá đường đột. Đành im lặng. Nhưng trong đầu Gunaz cố nhanh trí tìm cách gợi chuyện và đẩy đưa câu chuyện sao đó để hỏi về thân thế người nữ y tá này. Sau khi quyết định như thế. Gunaz cảm thấy dễ thở hơn đôi chút.

Cúi xuống ghi chép những điều cần thiết vào Kardexes ( therapeutic diet  order and remarks ) . Xong Kulldip ngẩnh lên nhìn Gunaz  hỏi chuyện.
     - Thưa ông. Tôi nghe cháu Nur nói ông đang họp về vấn đề buôn bán ở thành phố. Nhưng gia đình ở Okanagan. Ông làm chủ hãng rượu phải không thưa ông ?
-      Thưa cô vâng, từ ngày định cư ở Canada chúng tôi có mở một hãng làm rượu. Vì ngày xưa tôi có du học bên England và có học về cách nấu rượu.
-      Ông là người ….
-      Thưa cô tôi là người Parkistan.
-      Ông ở làng nào ….?
-      Tôi hồi còn nhỏ ở Takht Sulaiman….
Bây giờ đến lượt Kulldip hồi hộp. Khi bốn mắt nhìn nhau đối diện để nói chuyện . Cô linh cảm người đàn ông này quen quen. Mình có gặp ở đâu . Đến khi anh ta bảo người làng Takht Sulaiman thì không còn gì nghi ngờ nưã . Kulldip nói nhanh như sợ ai cướp mất lời .
     - Ông ! Ông là . Ông là Gunaz …. Gunaz Mohammad Abdul phải không ?
-      Và em chính là Kulldip Farishta ?
-      Vâng , vâng . Em là Kulldip Farishta đây .
Sau khi biết ba của Nur là Gunaz Mohammad Abdul người bạn năm xưa. Kulldip không dấu nổi nỗi vui mừng xúc động cô ôm chầm lấy Gunaz.
-      Gunaz ! Gunaz ! Trời ơi anh đây hả ?? Bao năm em tìm kiếm anh, nhưng không có tin tức gì. Nghe nhiều người nói anh bị chết trên chiến trường rồi .
Cả hai đều mừng vui, sự súc động khiến cả hai rơm rớm nước mắt. Gunaz đã thực sự khóc. Hai dòng lệ đã trào ra và lăn dài trên đôi má rám nắng của anh .
Thằng Nur nằm trên giường đưa mắt thao láo ra nhìn cảnh tượng họ gặp lại nhau sau 40 năm xa cách. Nó mỉm cười ngây ngô, vì nó thấy thích cái cô y tá này. Cô ta sao thật dễ thương, thật diụ dàng và luôn ân cần săn sóc nó. Con nít thường nhậy cảm hơn người lớn  Nó cảm nhận được  Kulldip là người dễ mến. Nó có cảm tình với cô ta từ trong phòng mổ 
Gunaz lập lại cho Kulldip biết cái cảm giác thấy quen quen ở dáng dấp của cô khi vừa mới gặp; đặc biệt cái giọng nói âm thanh của cô thấy gần gũi. Càng nghe cô nói càng biết là người quen của mình.
Kulldip cho Gunaz hay vị bác sĩ mổ và lắp lại xương cho Nur chính là chồng của Kulldip  Anh ấy người  Ả Rập (Arab) nhưng sanh ra và lớn lên ở Ăng Lê .
Kulldip rối rít mừng vui khi gặp lại Gunaz. Cô nhất định bảo anh chờ ở đây để cô ta đi tìm chồng, dẫn anh ấy lại gặp Gunaz .
-      Khoan đã ! Dĩ nhiên là sẽ gặp chồng em, nhưng anh bây giờ muốn nói chuyện với em trước. Anh có biết bao nhiêu điều phải hỏi em, phải nói với em Kulldip ạ !
Kulldip vì muốn chia sẻ niềm vui lớn lao gặp lại Gunaz nên cô muốn đi kiếm Ali cho chồng biết sự hạnh ngộ tuyệt vời này với Gunaz. Nhưng nghe Gunaz bảo thế, Kulldip nghe ra cũng phải và đúng  nên Kulldip bảo Gunaz :
-      Ừ phải đấy ! Tại em mừng quá muốn cho Ali biết tin em  gặp lại cố nhân. Nói xong cô bảo Gunaz.
-      Để em sang phòng bên cạnh tìm mượn thêm cái ghế ngồi. Cô chỉ cái ghế duy nhất có trong phòng bên cạnh giường Nur rồi bảo Gunaz.
    – Anh đem nó ra đây, em đi tìm thêm cái nữa mình ngồi nói chuyện. Trên giường Nur biết Kulldip quen với cha mình, nó ngó trần nhà mỉm cười vu vơ .
Kulldip sách cái ghế về. Hai người ngồi nói chuyện. Mọi thắc mắc về Kulldip tuôn tràn Gunaz phải tự trấn an niềm xúc động dâng lên tới tấp trong lòng anh, như sóng thuỷ triều dồn dập xô đẩy. Nhìn Kulldip bao hình ảnh những ngày thơ ấu hiện về.



...còn tiếp.....
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 5 6 7 8 
Send Topic In ra