Hôm nay gần cuối Thu, trời trở lạnh, lá vàng đã ngừng rơi, ngoài đường mưa lất phất, tự nhiên thấy buồn mà chẳng biết tại sao!. Viết hồi ký, là về cái Tôi, đôi khi cảm thấy phát...ghét, viết về Vợ thì mọi người ngấy đến... mang tai, thôi thì ta viết về Con xem có khá hơn không.
Sau hôm Đại hội " Tiếp nối...", vợ chồng tôi được gia đình cô gái lớn ưu ái mời về nhà nghỉ lễ, tiện thể săn sóc mấy con kiki để cả gia đình kéo nhau đi du hí ở Las Vegas trong dịp Lễ Tạ Ơn. Dạo này nhà Nước cạn tiền, ngân quĩ thiếu hụt trầm trọng nên phải thả bớt tù ra cho nhẹ gánh nhưng đồng thời cũng làm cho xã hội kém phần an ninh. Cũng dễ hiểu thôi, kinh tế suy thoái nên đám tù không kiếm được job, và giả thử kinh tế có khá thì cũng ít chỗ dám mướn vì...ghê quá. Thế là họ đánh bài liều đi chôm chĩa lai rai để phục vụ cái dạ dầy, nếu cần có thể giết người luôn vì đâu còn gì để mất nữa, cùng lắm là ta lại được dzô tù, khỏi lo đói, được coi TV giải trí và tập thể dục cho người thon gọn.
Cách đây 2 năm, hồi chúng tôi còn ở Irvine, bọn trộm đã cả gan, giữa ban ngày, rình lúc mọi người vừa ra khỏi nhà, khiêng luôn cái tủ sắt nặng mang đi. Các cháu có cửa tiệm nên thường để tiền trong nhà, tổng cộng mất một số tiền khá lớn và 2 khẩu súng lục. Sau đó, để phòng thủ, bèn nuôi 2 con chó lớn ngoài vườn và 1 con chó bông để ẵm bồng, rồi lại thêm hệ thống báo động nữa cho chắc ăn. Tuy nhiên có người trong nhà cũng vẫn yên tâm hơn nên lần này, gia đình nó đi chơi xa, chúng tôi mới được tận tình chiếu cố. Tỉnh Hawthorne cũng vừa xẩy ra một vụ đập cửa sổ vào nhà ban đêm, cách chỗ tôi ở có vài căn. Thế là tụi tôi đành bỏ nhà mình đến giữ hộ nhà cho con gái vì đồ nghề của chúng nó có giá trị hơn, thì cũng hợp lý thôi, thương con mà!
Bây giờ xin phép được vớ vẩn một chút về mấy con kiki nhé. Hôm nhóm Hoa Gấm NX và chúng tôi cùng Cô Vân hội họp vui vẻ ở nhà Cô Thu, Thầy Đạt cho biết là con kiki của con gái mỗi lần hớt tóc mất 50 đô thêm tiền tip 5 đô nữa. Còn Thầy Đường cắt tóc 6 đô, tip 1 đô vị chi là 7 đô tất cả. Thế còn 3 con kiki của con gái tôi tốn kém bao nhiêu nếu không được chăm sóc tại nhà?. Dĩ nhiên phải đem đi gửi, mỗi con vài chục đô một ngày, nếu cả tuần chắc cũng trên dưới cả ngàn đấy.
Người ta thường nói " Tình nào thì rồi cũng nhạt phai " Theo tôi chỉ có tình thương yêu của Bố Mẹ đối con cái là vĩnh cửu, cũng có vài ngoại lệ nhưng rất hiếm.Thế còn lòng hiếu thảo của con đối với Bố Mẹ thì sao? Quí vị ai cũng đã qua cầu nên khỏi cần phải bình luận cho tốn thì giờ, và dĩ nhiên cũng có ngoại lệ. Các con thường dựa vào một câu nói chung chung: " nước mắt chẩy xuôi " nghĩa là Bố Mẹ lo cho chúng nó là một bổn phận, còn chúng nó thì không có trách nhiệm ngược lại dù chỉ là tinh thần vì còn mắc lo cho nhau, nghĩ cho cùng thì cũng đúng nhưng...hơi buồn. Suy nghĩ của tôi hơi nặng phần tiêu cực! May mắn thay cũng có một số ít gia đình, bố mẹ con cái dắt nhau qua đây đã sống hoà hợp rất hạnh phúc cho đến khi bố mẹ qua đời và chính chúng tôi cũng vừa được sự giúp đỡ tận tình của cô con gái út.
Vợ chồng tôi sống vui vẻ với gia đình con gái lớn từ lúc có cháu bé thứ nhất rồi thứ hai, tất cả là 16 năm. Bạn bè ai cũng khen là hai đứa tôi có phước ở được với con rể những...16 năm êm ấm, còn đa số những người khác thì chỉ ba bẩy 21 ngày là khăn gói đi ra. Lý do tại sao chúng tôi được ưu ái như vậy thì chắc cũng khỏi cần giải thích cho nó tốn mực. Sống gần nhau trong một thời gian dài nên tôi có thì giờ nghiên cứu, đo đếm tình cảm của mọi người và đã tìm ra được một kết luận đáng buồn: "Tình thương của con đối với Bố Mẹ tỷ lệ nghịch với sự lớn khôn của con chúng nó do Ông Bà chăm sóc". Than ôi, tình cảm cứ nhạt phai dần dần khi con chúng nó càng ngày càng lớn và tới một lúc, ông bà Ngoại thấy mình như thừa ra! Biết thế mỗi ngày tôi cúp bớt phần sữa để chúng nó chậm lớn cho chúng tôi được yêu thương dài lâu chăng ! Nói đùa thôi chứ ai lại bất nhân như vậy, hả quí vị?
Một chuyện cảm động Gia đình nọ có chuyện mâu thuẫn dữ dội giữa cậu con trai và Bố Mẹ. Cuối cùng, cậu đã bỏ nhà ra đi dù Bố Mẹ đã hết sức năn nỉ để níu kéo cậu ở lại. Môt thời gian sau, cậu hối hận muốn trở về nhưng lại sợ Bố Mẹ giận, không chấp nhận nên đã viết một bức thư xin lỗi và dặn rằng : "Nếu Bố Mẹ tha thứ cho con thì hãy buộc một khăn trắng nhỏ ở ngay trước cửa làm dấu thì con mới dám trở về nhà". Ngày hôm sau, hàng xóm sửng sốt thấy nhà ông láng giềng trắng xoá toàn những khăn trắng buộc ở mọi nơi, mọi chỗ chung quanh nhà và cả ở trên nóc nhà cho...chắc ăn.
Lều Văn Hôm nay, lần đầu tiên vào thăm Lều Văn của Cô Ngọc Mai, đọc được 2 bài thật hay: Gọi người trở lại và Cho một ngày trở về. Cả 2 bài đều có lời văn cảm động, tha thiết, dùng toàn những mỹ từ thật lãng mạn,chan chứa tình người, xứng đáng là một bài mẫu về Thư Tình để những người đang yêu hay sắp thôi yêu cùng học hỏi. Có lẽ tác giả hư cấu hơi nhiều vì câu chuyện rất khó xẩy ra. Qua 2 bức thư, với những lời trao đổi đằm thắm mặn nồng như vậy thì ngay từ phút đầu cũng khó chia tay nhau được dù người chồng có hư hỏng chút đỉnh. Tuy nhiên tác giả đã có óc tưởng tượng phong phú vẽ được một kịch bản dễ thương cho những cặp vợ chồng đang yêu sẽ đừng bao giờ bỏ nhau nữa.
Theo thiển ý của tôi, những mâu thuẫn đưa đến sự đổ vỡ, giữa vợ chồng, bằng hữu...thường đều do lỗi cả hai bên. Lý do chính là quyền lợi, hiểu nhầm, tự ái, ganh tị...và không ai chịu nhường ai cả. Nếu tôi là nhà văn đích thực tôi sẽ viết một bài có tựa đề :"Tìm nhau...tha thứ". Tựa đề này có ưu điểm là không chạm tự ái của ai cả và dễ thành công hơn. Nếu ta " Gọi người trở lại " thì hình như chỉ bên kia có lỗi và giống như ta đang chiêu hồi nên họ hổng thèm về. Mặt khác, người bên kia cảm thấy bị nằm dưới và Tham Sân Si sẽ nổi lên đùng đùng thì làm sao mà trở về với nhau được!
Cái cốt lõi là : chúng ta phải chân thành nhận là cùng có lỗi, bây giờ mình tìm gặp nhau để tha thứ cho nhau, để sống cuộc đời an bình, có ý nghĩa. Hận thù chỉ làm cái Hồn nặng nề, khó siêu thoát! Gặp nhau cách nào, tuỳ hoàn cảnh, phương tiện... nếu không tự làm nổi thì nhờ trung gian. Một điều tối quan trọng là khi gặp nhau hãy thật khiêm nhường, hạ mình xuống để bên kia nâng mình lên mới là tuyệt vời. Và nhớ khi chạm mặt, đừng thực hành cụm từ trong phim cao bồi " Bắn chậm thì chết " là hỏng bét đấy.
Chuyện Phiếm
Nguyễn ngọc Đường