Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Vu Lan Báo Hiếu  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 2 3 4 5 6 ... 9
Send Topic In ra
Vu Lan Báo Hiếu (Read 26000 times)
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Vu Lan Báo Hiếu
Reply #45 - 15. May 2010 , 17:38
 
TRÁI TIM BÀ MẸ

Cư sĩ Liên Hoa



- Kính tặng tất cả mọi người nhân Mùa Báo Hiếu.

- Thương tặng hai con với diễm phúc còn Mẹ…..



Trước bàn thờ Tổ Tiên, tôi đứng yên lặng thật lâu, để quán chiếu, để đi sâu vào đời sống của hiện tại và từ đó, nhìn lại quá khứ của nhiều thế hệ ông bà, cha mẹ nhiều đời trải dài xuống, cho đến hôm nay. Trong lòng nao nao, nhiều cảm khái, xúc động. Thật sự, có được thân người rất là khó và tự nhiên, lại nghĩ nhiều đến công ơn sinh thành, dưỡng dục cưu mang của cha mẹ…

Công dưỡng dục thâm ân dốc trả

Nghĩa sanh thành, đạo cả mong đền…..

Ngoài trời đang có những cơn mưa đổ về, tràn lan, tầm tả, tạo cho cả bầu trời khoác áo u tịch, thừa ứ nước. Không gian như rộng lớn hơn, có chiều sâu thẳm, những hình ảnh nầy mang dáng dấp như chiều sâu đại dương của tấm lòng các bà Mẹ.

            Mỗi năm khi mùa Vu Lan trở về, hình như đều có những cơn mưa lê thê, rộn ràng như thế. Những cơn mưa nặng hạt hay như những cơn mưa rào, thoáng qua trên bầu trời- có phải chăng là những giọt nước mắt hạnh phúc hay buồn đau vì con do tình yêu của Mẹ.

            Ôi những bà Tiên đã làm nên chùm ảnh tuyệt đẹp, như bóng mát che phủ cho cuộc đời, nay ở đâu ?

            Ngày xưa, lúc còn bé, chúng ta thường được nghe kể chuyện cổ tích và nói đến những bà Tiên. Một bà Tiên thật đẹp, thật dịu hiền. Bà Tiên đầy quyền phép, hay cứu giúp hoặc che chở, chia sẻ, an ủi và chuyển đổi khổ đau của những người khốn khổ và bà có mặt ở mọi nơi nơi, khi thấy có người đau khổ, bất hạnh cần giúp.

            Chúng ta đem lòng ngưỡng mộ, khâm phục, ao ước có ngày mình sẽ gặp được bà Tiên để xem hình dáng, nét dịu hiền, tấm lòng thương yêu con người của bà như thế nào? Và sự ao ước nầy nối tiếp với sự chờ mong khác; tại sao mình không thể nào gặp được bà Tiên? Bà ở nơi đâu? Bà là người thật hay chỉ là một mơ ước, một giấc mơ trong tâm khi đời sống có quá nhiều nổi bất hạnh…Nhưng chúng ta lại vô tình quên rằng mình đang rất hạnh phúc, rất đầy đủ, rất may mắn v.v…vì đã bỏ quên người Mẹ đang sống, có thực- Một bà Tiên đẹp dịu hiền hơn tất cả, hơn cả những bà Tiên trên vũ trụ nầy và Mẹ đang có mặt, bên mình, cạnh sát mình với tất cả tấm lòng thương con vô bờ bến.

            Nói đến Mẹ là nói đến tình thương, nói đến tấm lòng với tình yêu rộng lớn mà không có gì có thể so sánh được. Người ta thường nói tấm lòng thương con của Mẹ sâu như là đại dương, là biển rộng; nhưng chiều sâu của đại dương có thể đo được, vì là hiện tượng vật chất, còn tâm Mẹ là tấm lòng, là tình yêu, là tinh thần, là sự sống.

Vũ trụ muôn màu, vực sâu không đáy

Tấm lòng mẹ cấy ngọt trái tim đời

Nếu một hôm nào, mẹ không còn nữa

Dòng sữa ngọt cạn khô nguồn đất sống

Người dù tài sắc, ôm đời viễn mộng

Trái tim không còn, trời đất còn không???….

          Minh Thanh



            Biết bao nhiêu lời ca tụng, tán dương. Biết bao nhiêu văn thơ đã viết, đã nói về tình Mẹ, nhưng đó chỉ là ngôn ngữ- viết hay nói về lòng Mẹ, chứ không phải là nội dung sống thực của tấm lòng của Mẹ.

            Mỗi người chúng ta khi nói hay nghĩ đến tình Mẹ, thì từ trong ký ức biết bao nhiêu hình ảnh, thơ mộng, đầy ấp kỷ niệm tự nhiên xuất hiện, không cần phải suy nghĩ, gợi nhớ. Vì tuổi thơ của mỗi con người đều đầy ấp hình bóng thân thương, thiêng liêng nầy.

            Năm ngoái, khi về thăm Mẹ đau nặng. Có nhiều lúc, ngồi bên người, nhìm tấm thân còm cỏi của một bà cụ già, lòng se thắt lại. Vẫn biết cuộc đời là vô thường, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng thời gian đã làm thay đổi Mẹ nhiều đến như vậy. Tấm thân đó, ánh mắt, nụ cười, lời nói, tấm lòng đó …tất cả như chứa một nội dung sâu thẳm của tấm lòng bà Mẹ. Một điều khó thể diễn tả bằng ngôn ngữ hay lời nói. Mẹ à! Con thuơng Mẹ- đó chỉ là lời nói tạm gọi được. Tôi muốn tiếp cận để sống lại…

“ - Má còn nhớ câu hò ru con ngày xưa không? Sao trong tiềm thức con, nó cứ văng vẳng những tiếng hò, tiếng hát thật đẹp đó…..

- Má chịu thua rồi con ạ, không thể hát hò gì được. Má già quá rồi, sống được đến giờ đã là may. Nhìn đàn con má lớn lên, nên người, đó là hạnh phúc quá lớn mà trong cuộc đời má có được. Dù các con có như thế nào, có ở phương trời nào, có chức vụ gì trong xã hội hay không v.v.. cũng là con của ba má. Ngày xưa, má có thể để nhiều thời gian để ôm ấp, để hò những câu ca dao…để ru con ngủ….

Gió mùa thu, mẹ ru con ngủ

Năm canh dài, thức đủ năm canh…



Ví dầu, cầu ván đóng đinh

cầu tre lắc lẻo, gập ghềnh khó đi

Khó đi, mẹ dắt con đi

Con thi trường học, mẹ thi đường đời….



Giờ thì chỉ còn đôi mắt mờ, bàn tay còm cỏi, còn nhịp đập trái tim của bà Mẹ, đó là tiếng hò mà má theo các con đến trọn đời…”

            Có những lời ru mà tôi đã nghe biết bao nhiêu lần, đơn giản, nhẹ nhàng, lập đi lập lại, nhưng ngọt lịm tình thương. Nay từ lời nói của Mẹ như mở toang vùng trời êm ấm đó, tuôn tràn một chất sữa ngọt, êm dịu, ấp áp. Nước mắt tôi chảy dài theo câu nói của Mẹ. Đã lớn rồi và qua bao nhiêu là sóng gió cuộc đời, đã làm cho trái tim của tôi có vỏ bọc ngoài là cứng rắn, can đảm, tích cực, nên tôi không muốn khóc. Nhưng có gì đâu, đây là nước mắt của hạnh phúc, nước mắt của người con biết mình còn Mẹ, đang hưởng thụ tấm lòng chân tình, thương yêu của bà Mẹ. Tôi muốn gục đầu vào lòng Mẹ để sống lại hương thơm, hơi ấm tình mẫu tử.

Có một bà tiên,

Vui chơi trên thiên giới

một hôm vô tình để rớt trái tim

bà bỏ cuộc vui, đi xuống dương trần

đi tìm lại trái tim

để biến thành người mẹ hiền

đôi tay mẹ là bảo bọc ân cần

mẹ là dóng sông ngọt ngào, màu mỡ phù sa

mẹ là ruộng lúa vắt nguồn sữa mạch nha

là bóng mát che con khi nắng hạn

là trái tim nồng chia sẻ, ôm ấp đời con

để rồi trần gian là quê của mẹ

mẹ quên lối đi về

vì đàn con mẹ,

vì trái tim của mẹ, còn ở nơi đây….

Minh Thanh



Trái tim mang dấu ấn kỳ diệu, bởi vì trong trái tim là máu, là thịt, là dòng sữa ngọt ngào, Mẹ đã chia sớt cho con, còn ghi khắc những tình cảm cao thượng : nhẩn nại, thương yêu, đùm bọc, tha thứ, chở che, bao dung….

Phải là trái tim với nhịp đập của bà Mẹ đối với những đứa con, nên bà đi tìm, tìm trái tim, tìm và bảo vệ, trân quí vì đó là sự sống của con bà, của bà. Trên đường đời của mỗi người con, khi thất bại, khi đau khổ, khi cô đơn…chúng ta mới nghĩ đến Mẹ để cầu cứu, để che chở, chia xẻ…tình yêu Mẹ đối với con vẫn không hề suy giảm, dù đứa con của mình như thế nào.

Nói đến Mẹ là nói đến đủ điều, nói đến tình thương yêu, và nói bao nhiêu cũng không đủ, bởi vì đời sống của Mẹ cho nhiều hơn nhận, và khi nhận là nhận những sự thiệt thòi vì chồng vì con.

«  Thưở nhỏ, xa xưa quá, lúc đó vào khoảng 5-6 tuổi, tôi bị sốt nặng do lòng bàn tay bị mụt đinh, sưng búp, lớn gấp đôi lúc thường. Mủ mưng nhiều, đau không chịu được. Tôi nhớ lúc đó mình đã khóc, kêu rên và sau đó mê sảng. Đau quá thì làm sao cười vui được. Khi giật mình tỉnh dậy, tôi biết mình đang trong nhà thương. Bàn tay bị băng lại. Cơn nóng sốt giảm nhiều. Tôi có cảm giác mặt mình bỗng mát rượi, do chiếc khăn ướt đang lau.

Mẹ tôi đang ngồi kế bên, thức suốt đêm, lo lắng, mắt đỏ hoe. Vừa lau mặt, lau người tôi, Mẹ vừa thầm cầu nguyện cho con mình đừng bị gì nguy hiểm, nếu có gì thì để Mẹ thế cho….Ôi ! Cơn đau, cơn sốt của tôi sao lại là của Mẹ. Một thâm tình bao dung, bảo bọc.

Tôi cảm thấy ấm cúng quá, lời nói nhẹ nhàng, chân tình của Mẹ như khắc sâu trong tâm tôi. Chỉ có Mẹ bên cạnh cũng đã đầy đủ, bình an lắm rồi »

Tôi có đọc được đâu đó bài viết về Mẹ như sau, không biết tác giả là ai, nhưng thấy có nhiều điều đáng suy ngẩm, thâm thúy, xin ghi chép ra đây để chia sẻ. Tôi nghĩ rằng tác giả cũng muốn nhìn thấy được như vậy.:



«  Tình Thương Yêu của Mẹ

• Khi 1 tuổi, Mẹ cho ăn và tắm cho bạn, còn bạn thì khóc cả đêm.
• Khi 2 tuổi, Mẹ tập cho bạn đi những bước đầu tiên, khi đi được thì bạn lại bỏ chạy đi mất khi Mẹ gọi.
• Khi 3 tuổi, Mẹ nấu cho bạn những món ăn với tất cả tình yêu thương thì bạn đáp lại bằng cách hất chén dĩa xuống sàn nhà.
• Khi 4 tuổi, Mẹ đưa cho bạn những cấy bút chì màu, bạn lại dùng chúng đi bôi trét và vẽ bậy khắp nơi.
• Khi 5 tuổi, Mẹ mặc áo đẹp cho bạn đi chơi, còn bạn lại tìm cách lăn lê trên đất bẩn.
• Khi 6 tuổi, Mẹ dẫn bạn đến trường, còn bạn cứ mãi cằn nhằn: "con không đi học đâu!"
• Khi 7 tuổi, Mẹ mua cho bạn nhiều đồ chơi để rồi bạn lại vứt chúng lăn lóc khắp nơi.
• Khi 8 tuổi, Mẹ mua cho cây kem, bạn ăn làm chảy kem ướt hết vạt áo.
• Khi 9 tuổi, Mẹ thuê cô giáo dạy đàn cho bạn còn bạn thì luôn phụng phịu và miễn cưỡng tập đàn.
• Khi 10 tuổi, Mẹ cả ngày lái xe đưa bạn đi hết nơi này đến nơi khác vui chơi cùng bạn bè, mỗi khi tới nơi bạn nhảy ra khỏi xe mà chẳng bao giờ ngoái đầu nhìn lại.
• Khi 11 tuổi, Mẹ đưa bạn và bạn bè của bạn đi xem phim, bạn lại đi chọn chỗ ngồi cách Mẹ mấy dãy ghế để gần bạn mình hơn.
• Khi 12 tuổi, Mẹ dặn bạn đừng xem TV quá nhiều, còn bạn thì đợi cho đến khi Mẹ rời khỏi nhà     mới mở TV xem cho thỏa thích.
• Khi 13 tuổi, Mẹ nói: "Để Mẹ cắt tóc cho con," bạn trả lời: "Mẹ không có khiếu thẩm mỹ."
• Khi 14 tuổi, Mẹ trả tiền cho bạn đi trại hè một tháng, còn bạn lại quên chẳng hề viết cho Mẹ một tấm thiệp từ chỗ nghỉ hè.
• Khi 15 tuổi, Mẹ bạn đi làm về và mong bạn ôm hôn Mẹ, còn bạn thì đóng chặt cửa ở trong phòng riêng.
• Khi 16 tuổi, Mẹ khuyên bạn để tâm học hành tạo dựng tương lai, còn bạn thường xuyên đi chơi mỗi khi có cơ hội.
• Khi 17 tuổi, trong khi Mẹ mong chờ một hồi âm điện thoại quan trọng thì bạn ôm điện thoại trò chuyện suốt buổi.
• Khi 18 tuổi, Mẹ đã rơi lệ vui mừng trong ngày lễ tốt nghiệp trung học của bạn, còn bạn thì ở lại vui chơi với bạn bè cho đến sáng hôm sau mới về nhà.
• Khi 19 tuổi, Mẹ đau lòng khi bạn muốn rời khỏi tổ ấm để mướn nhà ở riêng.
• Khi 20 tuổi, Mẹ hỏi bạn về người yêu, bạn trả lời: "Đó không phải là việc của Mẹ!"
• Khi 21 tuổi, Mẹ gợi ý về định hướng sự nghiệp trong tương lai, đáp lại bạn nói: "Con chẳng muốn giống như Mẹ!"
• Khi 22 tuổi, Mẹ dự lễ tốt nghiệp đại học của bạn, sau buổi lễ bạn hỏi ngay: "Liệu Mẹ có thể trả tiền cho chuyến du lịch của con không"
• Khi 23 tuổi, Mẹ đến thăm bạn, còn bạn luôn tìm cách tránh né vì cảm thấy ngượng ngùng trước bạn bè.
• Khi 24 tuổi, Mẹ gặp người yêu chưa cưới của bạn và nhắc nhở hai bạn về chuyện gia đình, bạn nhăn nhó càu nhàu: "Thôi mà Mẹ!"
• Khi 25 tuổi, Mẹ giúp trả tiền đám cưới của bạn rồi Mẹ khóc và nói với bạn rằng: "Mẹ yêu thương con biết bao!"
• Khi 30 tuổi, Mẹ ước ao có cháu để bồng bế, bạn trả lời Mẹ: "Thời nay mọi điều đã khác!"
• Khi 40 tuổi, Mẹ rủ bạn đi mừng sinh nhật bà nôị của bạn, còn bạn trả lời: "Bây giờ con rất bận!"
• Khi 50 tuổi, Mẹ sức khỏe đã yếu dần và muốn bạn thường xuyên đến chăm sóc, trong khi bạn đang phải mải mê tìm đọc cuốn sách: "Những gánh nặng cha mẹ phải chịu đựng khi nuôi con."

. . . Và rồi một ngày kia, Mẹ âm thầm nhắm mắt ra đi. Một cảm giác chưa bao giờ xảy ra với bạn trước đó: bạn như thấy sấm chớp nổ tung trong tim mình. Bạn đã mất hết cả một bầu trời yêu thương trong đời người...”

            Bạn ạ! Có phải là tất cả tình yêu của Mẹ đặt trên sự hy sinh, hay chữ « Nhẩn », điều mà mỗi người chúng ta khó làm nổi. Khó quá, nhưng chỉ tại vì con, Mẹ đã vượt qua mọi thử thách, ích kỷ của mình, để là bà Mẹ.

Từ trong bụng Mẹ, ta đã thấm nhuần ân đức của tinh thương yêu và khi chào đời, dòng sữa Mẹ đã nâng niu, đôi tay mở rộng, dòng máu luân lưu trong cơ thể của ta cũng là của Mẹ, vì đó là trái tim của người.

Dòng sữa ngọt ngào đã tuôn chảy nuôi lớn thân thể con, nuôi con, săn sóc con, che chở con trong những lúc khó khăn, vấp ngả, vực con dậy, thoát ra khỏi những niềm đau v.v…Mẹ không cần phải nói, vì đó là tâm hồn của Mẹ.

Tình Mẹ còn biến xa hơn, phổ quát và chỉ khi có những hoạn nạn, đau thương của những người thân, chúng ta mới nhìn thấy rõ được trái tim của Mẹ rỉ máu.

Tôi có đọc một câu chuyện ngắn, đơn giản, nhưng lại biểu lộ đến sự cao rộng, bao la của tình Mẹ. Xin được nêu ra đây:

“ Một gia đình đi tắm biển. Trong lúc các con đang vui đùa, làm những hình bằng cát trên bải biển. Từ xa, có một bà già, trên tay cầm cái bị, đang đi rảo bước trên bải cát. Mắt nhìn xuống, thỉnh thoảng, bà cúi xuống nhặt một cái gì đó, rồi bỏ vào giỏ. Cứ tuần tự như vậy, như không để ý đến mọi chuyện chung quanh.

Khi đi ngang qua những đứa bé đang đùa giỡn trên cát, bà dừng lại nhìn, mỉm cười và muốn đến với các đứa nhỏ đang hồn nhiên vui đùa. Nhưng người cha của các đứa bé vội chạy lại, kéo các đứa con qua một bên, không cho đến gần bà già. Mắt trừng trừng nhìn bà già, sợ bà làm hại con mình, vì nghĩ là bà già điên.

Bà già chỉ nhìn các đứa nhỏ, miệng mỉm cười, rồi lại tiếp tục đi và làm lại những động tác như cũ trên bải cát.: thỉnh thoảng cúi xuống lượm vật gì trên bải cát, rồi bỏ vào giỏ của bà.

Người cha hỏi những người sống ở đây lâu: Bà đó là ai vậy? Phải bà bị điên không?

Có người cho biết rằng: Đây là bà già bình thường, không có điên. Trước đây, bà có đứa con gái và một hôm, đứa con đi tắm biển. Khi con bà vui đùa trên bải biển, vô tinh dẫm phải miểng chai vỡ, máu chảy ra nhiều. Nhưng không ngờ, con bà bị nhiểm trùng, sốt, không cứu chữa kịp và qua đời vì bị tetanus ( phong đòn gánh).

Đau khổ vì sự mất mát đứa con yêu quí duy nhất. Và cũng từ đó, mỗi ngày, người ta đều thấy bà cầm cái bị và đi luợm mảnh chai, kiếng vỡ hay vật gì đó có thể làm nguy hại những đứa bé nhỏ, sợ giống như đã làm chết con của bà”

Trong cuộc bể dâu của đất nước, sau năm 1975. Mẹ đã khóc dài theo năm tháng, tần tảo, hy sinh, biến tấm thân mảnh khảnh, yếu đuối, chuyển tất cả tấm lòng trở thành sức mạnh để nuôi con, lo cho chồng đang lâm cảnh bất hạnh, chua cay, tù tội của cuộc đời. Tôi nghĩ rằng lịch sử của Việt Nam sẽ không bao giờ quên được hình ảnh nầy. Cao đẹp quá, kỳ diệu quá và lịch sử của nhân loại cũng thêm được nét đẹp kỳ vĩ, văn hoá nhân bản- đó là tình mẹ.

Lòng hiếu thảo đã được nhân lên khi bắt được nguồn sống của Phật giáo, vì Đạo Phật đề cao hạnh hiếu , vì đó cũng chính là nền tảng đầu tiên để bước làm người.

Đức Phật đã nhìn xuyên suốt qua kiếp sống của con người, trải qua nhiều đời nhiều kiếp và có nhân duyên chằng chịt lẫn nhau. Nếu gốc rễ của vô minh do ba độc tố: si-tham-sân làm cho con người luân chuyển trong 6 cõi, thì tình thương của bà Mẹ trong lúc mang thai, lúc sanh con và lúc nuôi dưỡng con v.v…là sự khai nguyên cho một tình yêu thương vị tha, hy sinh sẽ tác động đến tâm thức con người., kéo dài cho đến lúc vào đời.

Cho nên, Đạo Phật đặt nặng trên nền tảng con người, với những bước chân đầu tiên từ cha mẹ- là bậc sinh thành. Công ơn đó nặng quá, bao la vô tận, làm ấm áp cuộc đời.

Trong nhiều kinh sách, Phật vẫn thường giảng dạy về hạnh hiếu của con người, của người con Phật.                                    

     "Tâm Hiếu là tâm Phật,
Hạnh Hiếu là hạnh Phật".

Mẹ dạy cho chúng ta biết yêu thương, bảo bọc, bao dung v.v..qua những việc làm nhỏ nhặt của người, nhưng đó là dấu ấn đậm trong tâm thức con trẻ, để sau nầy trở thành những nhân tố làm ích nước, lợi người.

Con người thiếu tâm hồn, thiếu tình thương, sẽ không thể cho cuộc đời nhiều hạnh phúc, vì chúng ta không có để mà cho. Tất cả những yếu tố làm cho cuộc đời có an lạc, hạnh phúc.

Trước cuộc đời nhiều biến động, khổ đau. Xã hội thay đổi trầm trọng, băng hoại. Bao nhiêu chủ thuyết, lý thuyết cố tình đẩy con người rời xa những giá trị tâm linh, biến đổi qua khuynh hướng hưỡng thụ. Đi quá mức của bình thường là sự tác hại: từ quảng cáo, truyền hình, truyền thông, internet v.v…nâng cao vai trò của bạo lực, của vị ngã, tự do cá nhân quá độ, tạo thành những dây chuyền đẩy xã hội vào vòng trầm luân đau khổ của hiện tại, và tương lai. Phương tiện trở thành cứu cánh, nhưng khi phương tiện đã đặt sai, thì cứu cánh sẽ đổ vỡ.



Thiên tịnh sa
Khô đằng lão thụ hôn nha
Tiểu kiều lưu thủy nhân gia
Cổ đạo tây phong sấu mã
Tịch dương tây hạ
Đoạn trường nhân tại thiên nha
Mã Trí Viễn

Thiên tịnh sa

Cây già bám những dây khô
Quạ bay về đậu nhấp nhô bóng chiều
     Nhà ai nước chảy ven cầu
     Gió thu, ngựa ốm về đâu đêm rừng
     Phương tây chiều xuống bâng khuâng
     Thân du tử mãi lưng chừng chân mây  ( Sưu tầm)

Mùa Vu Lan trở về khi những cơn mưa đổ xuống, tắm gội và rửa sạch những ô nhiểm, bụi bậm của những ngày oi bức. Sự đau khổ sẽ làm cho con người bình tĩnh lại, đặt lại vấn đề cho những lý thuyết vọng tưởng, phá bỏ tình yêu thương của hiện tại.

Khi sống gần bên Mẹ, chúng ta ít bao giờ biết về giá trị của tình Mẹ, đôi vòng tay ấm áp của bà. Chúng ta hờ hững vì nghĩ là phải như vậy và là bình thường, nhưng rồi một ngày nào đó, khi làn gió vô thường đi qua, lúc đó, chúng ta hối hận thì đã muộn rồi.

Nếu bạn hạnh phúc còn có Mẹ, hãy kề cận và nắm chặt lấy tay của Mẹ. Nắm lấy thời gian quí báu nầy, hạnh phúc chỉ là những gì đơn giản, êm đềm, đơn sơ, có mặt bên cạnh. Đừng tìm hạnh phúc quá xa, cao vời vợi, vì đó chỉ là ảo ảnh, không thực.

Đừng quan trọng hoá khi đang cài trên áo màu hoa hồng đỏ hay trắng, đừng đánh mất mình cho những kỷ niệm của một ngày, một giờ; trong khi Vu Lan là ngày tưởng niệm, gợi nhớ, báo đáp thâm ân, nhưng không chỉ là dành cho một ngày, một giờ, một phút hay một nơi chốn nào đó v.v..mà là miên viễn khi chúng ta còn mang thân phận hữu tình. Hãy sống thật với giây phút hiện tại, để mở tung và nối tiếp cho tương lai, trong tình yêu bao la của Mẹ và để thực hiện hạnh hiếu. Đó là gia tài vô giá mà Cha Mẹ lưu truyền và là tinh thần cao đẹp của Ý nghiã Vu Lan qua “ phương tiện thiện xảo” thể hiện bởi Ngài Đại Hiếu Mục Kiền Liên.

Tình yêu thương nếu được nhân rộng, phổ biến, phải chăng sẽ đem lại cho cuộc đời, vũ trụ, thế giới sống trong bình an, hạnh phúc. Tất cả đều khởi hành từ trái tim của bà Mẹ vừa khi có mặt đứa bé tượng hình trong bụng và khi chào đời. Đó là quan niệm của chúng tôi, nhiều khi không đúng với bạn? Bạn nghĩ sao?.....



Mùa Báo Hiếu năm 2007
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Vu Lan Báo Hiếu
Reply #46 - 09. Aug 2010 , 21:43
 
...


...

Thân Chào cả nhà
Mùa Đại Lễ Vu lan báo hiếu lại một lần nữa trở về với chúng ta , những người con hiếu thảo, TL xin chúc mừng cho những ai đang Còn Me, Cha 1 mùa hiếu hạnh thật vô cùng hạnh phúc bên Cha Me .  Và cũng xin cài lên áo những ai còn cha còn mẹ một cành hoa hồng màu đỏ, tượng trưng cho tình thương yêu, tuy đơn sơ mộc mạc , ngọt ngào nhu "chuối ba hương, nhu xôi nếp một , như đường mía lau" nhưng cũng đầm ấm, miên man bất tận như nhửng dòng suối ngọt ngào trong nguồn chảy ra .  Và trong phút giây nào đó sau 1 ngày làm việc mệt nhọc, đa đoan cùng đời sống , mong rằng , chúng ta hãy ngồi xuống bên me, nhìn Mẹ thật sâu , để cảm nhận rằng Anh, Chi còn có cái diễm phúc còn Cha còn me, nở 1 nụ cười thật tươi  với mẹ và nói với Mẹ rằng " Mẹ ơi, Con thương Me ". Chi đon sơ như vậy thôi, không cầu kỳ, thế mà mẹ của Anh , của Chi sẽ vui sướng biết bao

...


Mẹ, mẹ là dòng suối dịu hiền 
Mẹ, mẹ là bài hát thần tiên 
Là bóng mát trên cao 
Là mắt sáng trăng sao 
Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối 

Mẹ, mẹ là lọn mía ngọt ngào 
Mẹ, mẹ là nải chuối buồng cau 
Là tiếng dế đêm thâu 
Là nắng ấm nương dâu 
Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời



       
Ơn cha lành cao hơn non Thái
         Nghĩa mẹ hiền sâu tựa biển khơi
        Dù cho dâng cả một đời
        Củng không trả được ơn người sinh ta



Và cũng xin chia buồn cùng những ai không còn Cha Mẹ.  Xin anh, xin chị hãy vui lòng cài lên áo mình một cành hoa màu trắng. Bởi dù rằng cha mẹ đã nghìn thu cách biệt nhưng tình thương của mẹ mênh mông như trời biển, công cha sừng sững như dãy núi Thái Sơn, vẫn luôn luôn hiện diện trong anh, trong chị và trong em. Và chúng ta phải sống làm sao cho tròn vẹn để xứng đáng với công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.

...


   Tôi không khóc khi áo cài hoa trắng 
    Vì trong hoa tôi thấy mẹ tôi cười”...  (không nhớ tác giả)


Nhân mùa Vu Lan , TL xin cả nhà -LVD- chúng ta hãy cùng nhau đốt nén tâm hương nguyện cầu cho Cha Mẹ hiện tiền được an lạc, khoẻ mạnh, và Cha Mẹ đã khuất vãng được siêu sanh Tịnh Độ .

Và em cũng thân kính mời Thấy , Cô, các Anh , các Chi, các bạn hãy dành chút thì giờ quý báu đời sống quá ư bận rộn để viết lên đôi dòng cảm nghỉ, tâm tình với những người bạn đồng môn của mình về Cha về Mẹ của mình.

NAM MÔ ĐẠI HIẾU MỤC KIỀN LIÊN BỒ TÁT


openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif
Back to top
« Last Edit: 09. Aug 2010 , 22:05 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
ChíchChoè
Gold Member
*****
Offline


I love LVD SCHOOL

Posts: 8090
Gender: female
Re: Vu Lan Báo Hiếu
Reply #47 - 09. Aug 2010 , 21:50
 
Tuyet Lan wrote on 09. Aug 2010 , 21:43:
Thân Chào cả nhà
Mùa Đại Lễ Vu lan báo hiếu lại một lần nữa trở về với chúng ta , những người con hiếu thảo, TL xin chúc mừng cho những ai đang Còn Me, Cha 1 mùa hiếu hạnh thật vô cùng hạnh phúc bên Cha Me .  Và cũng xin cài lên áo những ai còn cha còn mẹ một cành hoa hồng màu đỏ, tượng trưng cho tình thương yêu, tuy đơn sơ mộc mạc , ngọt ngào nhu "chuối ba hương, nhu xôi nếp một , như đường mía lau" nhưng cũng đầm ấm, miên man bất tận như nhửng dòng suối ngọt ngào trong nguồn chảy ra .  Và trong phút giây nào đó sau 1 ngày làm việc mệt nhọc, đa đoan cùng đời sống , mong rằng , chúng ta hãy ngồi xuống bên me, nhìn Mẹ thật sâu , để cảm nhận rằng Anh, Chi còn có cái diễm phúc còn Cha còn me, nở 1 nụ cười thật tươi  với mẹ và nói với Mẹ rằng " Mẹ ơi, Con thương Me ". Chi đon sơ như vậy thôi, không cầu kỳ, thế mà mẹ của Anh , của Chi sẽ vui sướng biết bao

Mẹ, mẹ là dòng suối dịu hiền 
Mẹ, mẹ là bài hát thần tiên 
Là bóng mát trên cao 
Là mắt sáng trăng sao 
Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối 

Mẹ, mẹ là lọn mía ngọt ngào 
Mẹ, mẹ là nải chuối buồng cau 
Là tiếng dế đêm thâu 
Là nắng ấm nương dâu 
Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời



       
Ơn cha lành cao hơn non Thái
         Nghĩa mẹ hiền sâu tựa biển khơi
        Dù cho dâng cả một đời
        Củng không trả được ơn người sinh ta



Và cũng xin chia buồn cùng những ai không còn Cha Mẹ.  Xin anh, xin chị hãy vui lòng cài lên áo mình một cành hoa màu trắng. Bởi dù rằng cha mẹ đã nghìn thu cách biệt nhưng tình thương của mẹ mênh mông như trời biển, công cha sừng sững như dãy núi Thái Sơn, vẫn luôn luôn hiện diện trong anh, trong chị và trong em. Và chúng ta phải sống làm sao cho tròn vẹn để xứng đáng với công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.

   Tôi không khóc khi áo cài hoa trắng 
    Vì trong hoa tôi thấy mẹ tôi cười”...  (không nhớ tác giả)


Nhân mùa Vu Lan , TL xin cả nhà -LVD- chúng ta hãy cùng nhau đốt nén tâm hương nguyện cầu cho Cha Mẹ hiện tiền được an lạc, khoẻ mạnh, và Cha Mẹ đã khuất vãng được siêu sanh Tịnh Độ .

Và em cũng thân kính mời Thấy , Cô, các Anh , các Chi, các bạn hãy dành chút thì giờ quý báu đời sống quá ư bận rộn để viết lên đôi dòng cảm nghỉ, tâm tình với những người bạn đồng môn của mình về Cha về Mẹ của mình.

NAM MÔ ĐẠI HIẾU MỤC KIỀN LIÊN BỒ TÁT


openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif


Cám ơn chị TL , mùa Vu lan này đến là mùa Vu lan đầu tiên trong đời em mồ côi cha đó chị , nhớ Ba quá chừng luôn chị ơi.

Em xin cùng chị thắp nén tâm hương để cầu nguyện cho cha em sớm được siêu thăng tịnh độ nơi cõi Phật và cầu nguyện cho mẹ được an vui. Cũng cùng những ai đang còn cả ba lẫn mẹ cầu nguyện cho ba mẹ được an khang và cầu siêu cho tất cả những vong linh chiến sĩ trận vong được siêu thoát và về cõi Niết Bàn

Em Choè
Back to top
 
mydung2003sg  
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Vu Lan Báo Hiếu
Reply #48 - 09. Aug 2010 , 22:08
 
ChíchChoè wrote on 09. Aug 2010 , 21:50:
Cám ơn chị TL , mùa Vu lan này đến là mùa Vu lan đầu tiên trong đời em mồ côi cha đó chị , nhớ Ba quá chừng luôn chị ơi.

Em xin cùng chị thắp nén tâm hương để cầu nguyện cho cha em sớm được siêu thăng tịnh độ nơi cõi Phật và cầu nguyện cho mẹ được an vui. Cũng cùng những ai đang còn cả ba lẫn mẹ cầu nguyện cho ba mẹ được an khang và cầu siêu cho tất cả những vong linh chiến sĩ trận vong được siêu thoát và về cõi Niết Bàn

Em Choè

Cám ơn Choè
Chi không thể nào không nghĩ đến Cha Mẹ của Chi đâu - nên mỗi độ Vu lan về là 1 nỗi nhớ  nhung chất ngất về Cha ,về Mẹ ....
Chúc Cha của em sanh về cõi Tịnh Độ  an lành  openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Vu Lan Báo Hiếu
Reply #49 - 09. Aug 2010 , 22:21
 
...
Back to top
« Last Edit: 09. Aug 2010 , 22:26 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Vu Lan Báo Hiếu
Reply #50 - 09. Aug 2010 , 22:34
 
...
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Vu Lan Báo Hiếu
Reply #51 - 09. Aug 2010 , 22:41
 
Báo hiếu mẹ cha đâu chỉ một ngày



Hàng năm, cứ mỗi độ thu về những người làm con như chúng ta lại bâng khuâng nhớ về mùa báo hiếu hai đấng sinh thành. Cứ đến rằm tháng Bảy, không ai bảo ai mọi người đều tự mình nhớ nghĩ đến công ơn sâu đậm của Cha Mẹ để lo mà báo hiếu. Cho nên, báo hiếu đã trở thành trách nhiệm và bổn phận của mỗi người con.
Lễ Vu Lan là cơ hội quý báu để những người con hiếu thảo báo đáp một phần công ơn trời biển mà Cha Mẹ đã dành cho mình, là dịp để nhắc nhở, khơi dậy trong mỗi người tinh thần cao quý của đức tri ân, lòng hiếu nghĩa đối với các đấng sinh thành, để tình yêu của Cha, Mẹ sống mãi cùng ta, và những người làm con như chúng ta phải làm tròn trách nhiệm của mình.

Tuy nhiên chúng ta không nên nhầm lẫn cho rằng, một năm 365 ngày chỉ có ngày rằm tháng bảy mới là ngày báo hiếu. Báo hiếu không phải đợi đến ngày này vào chùa cầu an cho Cha Mẹ, mà báo hiếu Mẹ Cha phải được thực hiện bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu..Bạn ơi, báo hiếu Mẹ Cha đâu chỉ một ngày mà cả một đời của mình cũng không hề đủ…

Một người bạn thân từng nói với tôi rằng “Soi gương cuộc đời chỉ thấy bóng một mình ta, mấy ai thấy được bóng yêu thương phía sau là…Mẹ. Mẹ là vầng trăng, là tinh túy của mọi tình yêu thương cao đẹp trong đời…”. Đêm nay, một đêm mưa thật dài. Tôi ngồi nghĩ về cuộc đời mình, cuộc đời của Mẹ, và muốn viết nên những lời yêu thương dâng tặng Mẹ mình và tất cả các bà Mẹ trên thế gian này…

Khi hình hài con được tạo nên
Ai biết được ngày mai con sẽ khóc?
Trong tận cùng nỗi đau đêm tối của góc nhỏ đời mình
Chỉ có Mẹ đi cùng con qua hốc sâu thăm thẳm
Cạnh bên con, khi con tức tưởi một niềm đau
Mẹ!
Không phải bà tiên ngự ở trên cao
Cũng không phải nữ hòang của nơi xa huyền bí
Nhưng,
Mẹ cho con phép mầu để sống
Cho con niềm tin để tiếp tục cuộc hành trình...
Đi tìm...hạnh phúc trong đêm!
Đã bao đêm con làm Mẹ rơi nước mắt
Chảy ngược vào tim
Mẹ khóc cả một đời theo con
Mẹ đã nâng con dậy khi con ngã trên đường đời dối trá
Mẹ chìa tay truyền hơi ấm yêu thương
Cho dù
Nắng xuân đã phai tàn nơi ấy
Tóc Mẹ đã pha màu buồn của tháng năm
Cho dù...
Mắt Mẹ mờ dần theo những đêm dài thao thức
Tay Mẹ gầy không níu được niềm tin...
Mẹ vẫn...
Dành cho con hết mọi yêu thương...
Mẹ yêu ơi!
Ngày mai con sẽ sống...
Không còn ngập lặn trong đêm!
Và...
Tiếp tục cuộc hành trình...
Đi tìm hạnh phúc


Mẹ, người suốt đời lo âu khổ nhọc vì con, không chỉ cưu mang con chin tháng, mười ngày chờ sinh nở, mà còn phải nuôi con từ thuở lọt lòng cho đến ngày con khôn lớn. Hành trình ấy quả thật gian lao khó nhọc. Nếu không có tình thương của Mẹ thì con khó trưởng thành và khôn lớn như ngày hôm nay. Quả thật công lao ấy được sánh như trời cao bể rộng.

Khi con biết nằm nôi, mẹ cho con bay cao với những lời ru, khúc hát yêu thương đầu đời. Mẹ đã trao cho con trái tim biết rung động và yêu thương con người. Công đức của Mẹ luôn trào dâng như suối nguồn bất tận. Mẹ nuôi con từ dòng sữa ngọt ngào và trái tim yêu thương vô bờ bến của người. Mẹ dành cho con những gì tốt đẹp nhất, còn riêng mình chịu phần đắng cay.

Đối với Mẹ, con là hy vọng, niềm và là lẽ sống của mình. Chính vì thế, Mẹ vui trong niềm vui của con, Mẹ đau khổ đau khi con thất bại hay lao vào hố sâu vực thẳm của cuộc đời.

Dù con có khôn lớn bao nhiêu đi nữa, nhưng dưới mắt Mẹ con vẫn chỉ là đứa trẻ luôn luôn cần sự chăm sóc và chở che của người. Cho dù con có đi khắp thế gian cũng không tìm thấy được tình thương mà Mẹ dành cho con, vì tình thương ấy bắt nguồn từ trái tim yêu thương vô bờ bến, không điều kiện, vượt xa tình yêu thương bình thường, nó hàm chứa không chỉ tình thương mà còn bổn phận triệt để đối với con cái suốt cả cuộc đời của Mẹ.

Rồi thời gian thắm thoát thoi đưa, con khôn lớn nên người, nhưng đối với Mẹ vẫn còn đó những lo lắng theo từng bước chân con, sợ con sớm vấp ngã trước phong ba bão táp của cuộc đời…Mẹ thường nói với con rằng “Niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của Mẹ là được thấy con cháu bình an và hạnh phúc”…Mẹ ơi “thế giới có rất nhiều kỳ quan, nhưng kỳ quan tuyệt vời và vĩ đại nhất vẫn là trái tim người Mẹ”.

Biển Thái Bình bao la, nước sông Hằng cuồn cuộn nhưng không sao có thể so sánh được với tấm lòng của Mẹ. Với con Mẹ là biểu tượng tuyệt vời của tinh thần Chân - Thiện - Mỹ. Nếu có một người để con có thể san sẻ những điều thầm kín, riêng tư nhất, thì người đó phải là Mẹ. Nếu có một người có thể tha thứ cho con dù phạm phải bất cứ một lỗi lầm gì, người đó sẽ vẫn là Mẹ. Mẹ là người mang con đến cuộc đời, và cũng là người mang con trở về sau những sai lầm.

Trong cuộc đời này, con đã nhiều lần vấp ngã, mỗi lần như thế Mẹ đã vực con dậy, lau khô những vết thương trên thân thể và trong cả tâm hồn con. Con biết ơn Mẹ đã dạy con hiểu giá trị của gian lao, thử thách. Trong tận cùng nỗi đau đêm tối của góc nhỏ đời con, Mẹ bao giờ cũng là người luôn bên cạnh cho dù con có phạm nhiều sai lầm, mẹ vẫn bao dung, độ lượng và dang rộng tình yêu thương che chở cho con.

Chỉ có mẹ mới có thể "Đi cùng con qua hốc sâu thăm thẳm. Cạnh bên con, khi con tức tưởi một niềm đau". Chỉ tình thương bao la như trời biển của Mẹ đã cho con đủ nghị lực, sức mạnh để con vượt qua những đau đớn của cuộc đời để đi đến thành công.

Cám ơn mẹ mang con đến thế gian này và cho con cả một cuộc đời tốt đẹp…Con muốn nói với Mẹ rằng: Mẹ là thiên thần hạnh phúc trong trái tim con. Con yêu Mẹ nhiều…nhiều lắm!

"Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng… con chịu mồ côi
Mồ côi tội lắm ai ơi!
Đói cơm khát nước biết người nào lo”


Lời hát ru nhẹ nhàng mà trầm buồn da diết đi vào lòng con trong cả giấc mơ. Mẹ ơi, con sợ một ngày…Đêm hàng đêm con khấn nguyện Phật Trời cho Mẹ nhiều sức khỏe để mãi là bóng cả che chở cuộc đời con…

Trần Cường
(Nguồn: Blog Việt)
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Vu Lan Báo Hiếu
Reply #52 - 10. Aug 2010 , 17:13
 
LÁ THƯ LẦN THỨ 72 CỦA MẸ



Một ngày sinh nhật lần thứ 20 của Tiểu Phương, trong không khí tràn ngập sự yêu thương với những lời chúc mừng của ông bà. Ngược lại trong lòng Tiểu Phương cứ thấp thỏm không yên chờ đợi người đưa thư của bưu điện. Cũng như những ngày sinh nhật trước của mỗi năm, từ Mỹ mẹ Phương đều gửi thư về chúc mừng Phương sinh nhật vui vẻ. Trong ký ức của Phương, lúc Phương còn rất nhỏ, mẹ đã một mình sang Mỹ lập nghiệp, Ông bà nói với Phương như vậy. Trong ấn tượng mơ hồ về mẹ còn sót lại trong là mẹ Phương thường ôm Phương vào lòng với đôi tay dịu dàng và nhìn Phương  với ánh mắt từ ái, đó là hình ảnh Phương trân trọng giữ mãi trong lòng. Và hồi ức này cứ thường xuất hiện trong giấc mộng của Phương.

Nhưng mà những ký ức này trong Phương cũng dần phai mờ, trong Phương luôn mâu thuẫn một khát vọng lẫn hờn trách. Phương không thể giải thích được vì sao mẹ lại nhẫn tâm bỏ em một mình để đến một nơi rất xa. Trong nhận thức của Phương, mẹ là người thất bại trong hôn nhân bỏ rơi con như thế là người không có trách nhiệm. Lúc nhỏ cứ mỗi lần nhớ mẹ, Phương thường nhờ ông bà dẫn đi Mỹ tìm mẹ. Nhưng ông bà luôn ràng rụa nứoc mắt nói: “mẹ cháu ở Mỹ rất bận công việc làm ăn, mẹ rất nhớ cháu và cũng rất khổ tâm vì không ở cùng cháu, cháu thông cảm cho nỗi khổ của mẹ cháu, nhất định một ngày nào đó cháu sẽ hiểu rõ”.

Tiểu Phương vẫn với ánh mắt sốt ruột ngóng trông chờ đợi bức thư chúc mừng sinh nhật lần thứ 20 của mẹ gửi đến. Em mở cái hộp báu đựng những bức thư của mẹ gửi về trước đây. Trong sấp thư dày cợm, lấy ra một bức đã ngã màu vàng, đó là bức thư mẹ gửi khi Phương tròn 6 tuổi đang đi học mẩu giáo: “ vào mẫu giáo, chắc có rất nhiều bạn nhỏ nô đùa cùng con, con cố gắng sống tốt với bạn bè, và chú ý quần áo sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng”. Một bức thư khác mẹ gửi khi Phương 16 tuổi thi lúc thi tốt nghiệp phổ thông: “ thi lần này con chỉ cần cố gắng là được, phát triễn sau này còn phải dựa vào thực tài thực học, mới có thể cạnh tranh được với cuộc đời”. Trong bức thư này nét viết rất đẹp, để lộ ra tình thường vô tận của mẹ. Còn hơn cả trăm ngàn ngôn ngữ, viết không tận nói không cùng. Một số thư khác là quá trình trưởng thành Phương lúc muời mấy tuổi, trên tinh thần chuẩn tắc xử sự giữa cuộc đời Phương thấy mình và mẹ như hòa tan vào nhau. Vô số những hồi ức về mẹ thời quá khứ lại hiện về,  Phương chỉ biết ôm hộp thư mà khóc. “ mẹ ơi! Mẹ ở đâu? Mẹ có hiểu nỗi những hiêu quạnh của con và những ký ức về mẹ không? thậm chí không để lại số điện thoại và địa chỉ, trời đất bao la con biết tìm đâu ra mẹ.”?

Cuối cùng thì người đưa thư cũng mang đến bức thư thứ 72 của mẹ, cũng như những lần trước, Tiểu Phương sốt ruột gấp gáp mở bức thư. Ông thì lo lắng đứng sau lưng Phương, dường như đóan biết trước được sự tình sảy ra, với tin tức đáng sợ như thế nào? Bức thư này cũ và vàng hơn những thư trước. Phương nhìn lướt qua bên ngoài phong bì, rất ngạc nhiên và cảm thấy không vừa ý, nét chữ của mẹ trên phong thư có vẽ như không nắn nót gì cả, mà lại còn nhạt nhòa nữa chứ: “ Tiểu Phương! Thông cảm cho mẹ, mẹ không thể về dự và chúc mừng sinh nhật lần thứ 20 quan trọng nhất của con. Thật sự, mỗi lần sinh nhật của con mẹ đều rất muốn về. Nhưng, nếu để con biết, lúc con lên 3 mẹ bị ung thư đường ruột mà qua đời, thì con sẽ hiểu và thông cảm vì sao mà mẹ không thể về chung sống cùng con và chúc mừng con mỗi khi sinh nhật đến”.

“thông cảm cho người mẹ đáng thương của con nhé! Ngay lúc mà mẹ biết mình sắp lìa đời, thì lúc đó mẹ nhìn thấy đôi môi con mấp máy nói không thành lời “ mẹ..., mẹ!!!!!!” sau đó nếp vào lòng mẹ vui đùa thật là dể thương. Mẹ cảm thấy rất hận chính mình vì sao không thể nhìn thấy đứa con duy nhất của mẹ lớn dần thành người theo năm tháng, đó là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của mẹ”.

“ mẹ không sợ chết, nhưng nghĩ đến thân phận của người mẹ, mẹ có trách nhiệm này, đó cũng là khát vọng của bản năng. Điều đáng buồn nhất là mẹ đã không có cơ hội làm tròn thiên chức của người mẹ. Vì thế, một vài ngày cuối cùng trước khi kết thúc thân mạng, mẹ tưởng tượng ra những sự việc có thể xảy ra trong qua trình trưởng thành của cuộc đời con. Lấy tinh thần và sức lực này, thức suốt ngày đêm, nuớc mắt tuông trào viết liên tục 72 bức thư và nhờ người cậu bên Mỹ, chiếu theo những ngày quan trọng nhất của con mà gửi về để thổ lộ và mong mỏi những nguyện vọng trong tâm tư của mẹ. Tuy mẹ đã hồn về chín suối, nhưng những lá thư này là mối quan hệ tinh thần vĩnh viễn duy nhất trong lúc này của mẹ con chúng ta”.

“lúc đó, nhìn con tinh nghịch vui đùa, viết xong bức thư này, thì những cơn đau lại ập đến. Tiểu Phương, con còn chưa biết được thân mạng người mẹ yêu của con chỉ còn khoảng mấy ngày, và cũng không biết được những bức thư này là nét bút cuối cùng của mẹ viết cho 17 năm sắp đến trong cuộc đời của con. Con có biết là mẹ yêu con dường nào không, mẹ không đành để con cô độc lại một mình. Bây giờ mẹ chỉ dùng một tia sức lực cuối cùng này, tưởng tượng hình dáng thướt tha dịu dàng khi con tròn 20 tuổi, mẹ không thể viết được nữa, nhưng mà tình thương mẹ dành cho con là siêu việt sanh tử, mãi mãi và vĩnh viễn”.

Xem đến đây, Phương không cầm lòng được, trong lòng dâng trào kinh ngạc và xúc động, ôm chầm ông bà khóc thảm thiết. Lá thư Phương cầm trên tay rơi xuống, tấm hình cũ nhạt kẹp trong lá thư theo chiều gió chao nghiên bay xuống đất. Trong tấm hình, là hình dáng mẹ nở một nụ cười tiều tụy nhưng hiền hòa lặng lẻ nhìn Phương chứa chan tình cảm, một sấp thư như muốn bay lượn trong tay mẹ. Phía sau tấm hình là nét chữ phai mờ của mẹ viết “ năm 1988, Tiểu Phương sinh nhật vui vẻ”.

Tác giả Lâm Lập Danh, Như Nguyện dịch
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Vu Lan Báo Hiếu
Reply #53 - 10. Aug 2010 , 17:52
 
TIẾNG ĐÓNG CỬA CỦA ĐỨA CON HIẾU THẢO



Tôi mới chuyển nhà đến một nơi ở mới không bao lâu, và cứ mỗi ngày vào lúc trời gần sáng ở lầu trên vang ra tiếng đóng cửa rất mạnh, và kế tiếp là âm thanh của một tràng tiếng chân bước đi ting ting tang tang. Những ngày kế tiếp, tiếng đóng cửa cũng đúng giờ vang lên, tôi không thể nào chịu nỗi, chẳng lẻ phải lên lầu để tranh luận. Mẹ tôi khuyên “ chúng ta mới chuyển đến, con làm như vậy có thể hơi thiếu suy nghĩ, và dể làm mất lòng hàng xóm. Tôi suy nghĩ hòai và hỏi ý kiến mẹ “như vậy thì chúng ta đi tìm trưởng dân phố, xin cô ấy giúp thử được không”? mẹ tôi đồng ý.

Sau khi cô trưởng dân phố nghe chúng tôi trình bày xong, thì khuyên nhủ và an ủi tôi rằng: “ chị cố gắng chịu đựng tiếng đóng cửa của gia đình bất hạnh đó một thời gian. Nữa măm trước, người cha bị tai nạn xe qua đời; người mẹ bị ung thư, nằm dài trên dường không đi lại được. Tôi đóan, tiếng đóng cửa đó là cửa đứa trẻ, nghĩ lại cũng thật là đáng thương, xin chị khoang dung cho”!

Đúng như thế, đứa trẻ khỏang 16,17 tuổi, trông thật thông minh. Tôi tự nhủ “ cố chịu đựng thôi”. Mấy ngày sau tiếng đóng cửa cũng vẫn cứ như vậy, và cuối cùng rồi tôi cũng lên gỏ cửa căn hộ nọ, và đúng như vậy đứa trẻ đó ra mở cửa, nó rất hốt hỏang  run cầm cập xin lỗi tôi: “ Dì ! cháu xin lỗi, sau này cháu sẽ cố gắng cẩn thận......”
Tối hôm sau, tôi vừa thiu thiu an giấc thì tiếng đóng cửa quen thuộc đó lại vang lên đập mạnh vào tai nghe chát chúa, mẹ tôi an ủi nói “ nhẫn đi con, có lẻ thằng bé đã thành thói quen, từ từ rồi nó sẽ sữa đổi”

Mấy ngày kế tiếp, đúng như lời mẹ nói, tiếng đóng cửa đó biến mất. Tôi nằm trên dường nín thở lắng tai nghe, và tiếng chân mấy ngày trước cũng nhỏ đi nhiều, bứớc chân đi nhè nhẹ xem ra rất là cẩn thận, “ mẹ ! mẹ nói thật đúng” câu nói tôi vừa thốt ra, hai mắt mẹ bỗng nhiên ngấn lệ, bà ngẹn ngào nói “ mẹ của thằng bé trên lầu đã ra đi rồi, mấy ngày qua thằng bé ban ngày đi học, ban đêm đến quán ăn chạy bàn, nó đi làm thêm để kiếm tiền chạy chữa bệnh cho mẹ, nhưng bà ấy cũng qua đời...... ”

Rồi một ngày buổi tối, bất ngờ tôi gặp cậu bé ấy ở cầu thang của dãy lầu, nó cúi thấp đầu đau buồn bước đến gần tôi nói : “ Dì! Có lẻ dì mất ngủ nhiều rồi, những ngày trước làm ảnh hưởng giấc ngủ của dì, thật là có lỗi”. Một lát sau, cậu bé nói như run lên: “ kỳ thật, tiếng đóng cửa mạnh như vậy là do cháu cố ý, mẹ cháu mỗi ngày mỗi yếu dần, nói không được, khả năng nghe cũng mỗi ngày lại kém, cháu đóng cửa mạnh là muốn để mẹ cháu biết được con mình đã về mà yêm tâm đi vào giấc ngũ, sau này không còn nữa rồi......”

Cậu bé nói gì ????? Tôi như không nghe được nữa, lệ từ hai khóe mắt tôi cứ tuông trào ra........

Như Nguyện dịch theo zhongguofojiaowang
 
Back to top
« Last Edit: 10. Aug 2010 , 17:52 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Vu Lan Báo Hiếu
Reply #54 - 11. Aug 2010 , 11:30
 
...

...
Back to top
« Last Edit: 11. Aug 2010 , 11:36 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Vu Lan Báo Hiếu
Reply #55 - 11. Aug 2010 , 11:36
 
...

Back to top
« Last Edit: 11. Aug 2010 , 11:37 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Vu Lan Báo Hiếu
Reply #56 - 11. Aug 2010 , 11:46
 
...
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Vu Lan Báo Hiếu
Reply #57 - 11. Aug 2010 , 12:34
 
...

Hoa Vu Lan   

Bông Hồng dâng Mẹ,
Lời trẻ thành tâm,
Nhớ trước mỗi năm,
Vẫn thường theo Mẹ
Len lén con trẻ,
Nhìn Đức Từ Bi,
Hương khói ngút nghi,
Lòng con sảng khoái.
Mẹ dạy con van vái,
Đất nước luôn tháí bình,
Người thóat cảnh điêu linh,
Nhà cười vang tíếng trẻ.
Đã qua rồi những ngày xưa còn bé.
Mùa Vu Lan về con trẻ quì đây.
Một mình con với hương khói nồng cay,
Con gái sẽ nguyện cầu gì cho Mẹ?
Đức Thích Ca đang hiền từ nhìn trẻ.
Mẹ, Mẹ ơi ! hãy sống mãi bên con.
Để mỗi ngày khi khuyên hót véo von
Con vui sướng vì con còn có Mẹ.
Con bỗng thấy trời sáng trong xanh ngắt,
Ngàn hoa thơm muôn vật sống yên bình,
Đàn chim câu biểu tượng cảnh thung dung
Đời yên ấm trải trang non nước Việt.
Tình yêu Mẹ vòng tay tình thắm thiết
Xanh ước mơ niềm hy vọng đời con.
Con cười vang giữa biển rộng trời non.
Giữa nhân thế, áo con cài hoa đỏ.

- BHT -
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Vu Lan Báo Hiếu
Reply #58 - 11. Aug 2010 , 12:45
 
Thân mời cả nhà vào đây đoc và nghe những bài thơ của Trần kiêu bạc về Me hiền , nhân mùa Vu lan -

http://images.google.com.vn/imgres?imgurl=http://i28.photobucket.com/albums/c238...
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Vu Lan Báo Hiếu
Reply #59 - 11. Aug 2010 , 14:43
 
Kính bạch Thầy

Kính thưa Thầy , có lẽ con và Thầy, từ lâu kiếp đến nay đã có tình Thầy Trò , nên chỉ do 1 dịp tình cờ  được nghe những lời pháp nhũ của Thầy, lòng Con dâng trào lên 1  niềm hỷ lạc  vô biên. 
Thầy và Con cách nhau hơn 1/2 vòng trái đất , nhưng lòng Thầy thật bao la, Thầy vẫn thường xuyên dạy dỗ, an ủi , sách tấn con  những khi Con bi 8 ngọn gió đời lay chuyển , ban cho Con những lời dạy dỗ tha thiết của 1 người thầy hết lòng lo lắng cho Con. Do đó mà giờ đây, ngoài lòng báo đáp ơn cha mẹ, con còn có bổn phận đền đáp Công Ơn giáo dưỡng của Thầy.
Con  hằng nguyện cầu cho Thầy của con trụ thế lâu nơi đời , để chúng con mãi được nghe những lời khuyên nhũ cũa Thầy, để con đươc thấy ,mình vẩn còn cái hạnh phúc là được sồng bên Thấy, 1 bậc thầy khả kính,  còn được có dịp để báo đền ân tình sâu dầy của Thầy .

Mùa Vu Lan Báo Hiếu năm nay, con kính đốt nén tâm hương , ngưỡng nguyện cầu Chư Phật mười phương gia hộ cho Cha Me con được siêu sanh Tinh Đô.
Con thành tâm kính dâng lên Thầy kính yêu  bông hồng vàng, với 1 nỗi niềm hân hoan -Con còn đang có Thầy bên con với những lời giãng dạy thật nghiêm khắc nhưng cũng chan đầy tình thượng bao la quãng đại cua Thầy.

Nay Kính

Đệ Tử Con - Diệu Âm DA
 
...

Ân Thầy


Đổng Thành

________________________________________
Trong dòng chảy nhịp nhàng của cuộc đời, mỗi người đều có những niềm vui, nỗi buồn, những kỷ niệm thân thương hòa trong thao thức, ưu tư tìm về một nguồn hạnh phúc chân thật, miên viễn. Một trong những niềm hạnh phúc lớn lao mà một người có thể tìm được trong đời mình đó là niềm hạnh phúc được sống và nương trú gần các bậc chân sư hiền hòa, khả kính.
Sống trong kiếp phù sinh ngắn ngủi tạm bợ trong biển nghiệp thức mênh mang của thế giới phàm trần điên đảo, mỗi người đều có cùng một ước vọng, một khát khao về một cuộc sống đầy ý nghĩa nhất. Và trong cõi trần thế mịt mờ ấy, cuộc đời của các bậc chân sư hiển hiện sáng ngời như những vì sao chiếu rọi vào mọi ngóc ngách của những tâm hồn mê muội, mang lại cho họ một niềm tin mãnh liệt, một sức sống dạt dào tràn đầy từ ái bao dung.
Những bậc chân sư là những vị thầy tâm linh thánh thiện có lòng từ bi quảng đại, có nghị lực vô biên và tuệ giác sáng soi. Các Ngài luôn sống với tâm nguyện vị tha, luôn sẵn sàng che chở, giúp đỡ những tâm hồn chơ vơ lạc lõng trở về với ánh đạo chan hòa của đấng Từ tôn.
Là những người xuất gia trẻ tuổi được sống trong tình thương chan hòa của những vị tôn sư khả kính, mỗingười chúng ta cảm thấy thật diễm phúc biết bao khi được các Ngài tế độ ban ân, đưa chúng ta vào trong ánh đạo nhiệm mầu, dạy chúng ta về con đường tìm hạnh phúc. Hạnh phúc chân thật không thể được tìm thấy trong lầu son gác tía, trong sự thỏa mãn những tham vọng điên cuồng; mà hạnh phúc thật sự chỉ hiện hữu trong lòng những ai đang thực sự sống và thực sự chiêm ngưỡng sự sống. Các Ngài là người đã dạy cho chúng ta lẽ sống chân thực ấy.
Mang một sứ mệnh độ sanh cao cả thiêng liêng, các bậc chân sư - những vị thầy đáng kính luôn thao thức, suy tư, luôn hy sinh cả thân lực, tâm lực để làm sao xiển dương chánh pháp, tiếp dẫn hàng hậu lai làm cột trụ của chánh pháp trong mai hậu. Mỗivị thầy mãi là một hình ảnh chánh pháp sống động, là hiện thân những tinh túy của đạo pháp, và là sự ám chỉ rằng chân lý có thể đạt được ngay trong cuộc sống hiện tại, ở giữa trần thế long đong này. Qua nhân cách siêu việt của Thầy, chúng ta được tiếp xúc với oai đức kỳ diệu của chư Phật, các vị Bồ tát, các bậc Tổ sư; ta được tiếp xúc với chân giá trị của cuộc sống và tiếp nhận được nguổn năng lượng chánh pháp đang tuôn chảy dạt dào, bất tận qua bao thế hệ tổ tông.
Có những người đệ tử bướng bỉnh khó dạy, luôn làm cho thầy mình phải vất vả, âu lo. Nhưng hiểu rằng chẳng qua là do nghiệp chướng nặng nề của họ, thầy vẫn nhẫn nại, dạy dỗ hầu chuyển hóa tâm thức si mê kia. Những oai nghi, cử chỉ, những lời nói tha thiết của Thầy thật sự là những bài học vô giá cho mỗi người đệ tử chúng ta. Càng học được những nhân cách cao thượng của Thầy, mỗi chúng ta càng kính trọng Thầy. Chính sự kính trọng đó mà mỗi khi chỉ nhớ đến tên, đến hình bóng của Thầy thì chúng ta bôỵng cảm thấy một niềm hỷ lạc vô biên dịu mát đang tỏa khắp tâm mình. Đôi khi, có những người học được một ít kiến thức, chữ nghĩa, có được một mảnh bằng trong tay lại sinh tâm cống cao ngã mạn, rồi đâm ra xem thường thầy mình đang sống lặng lẽ giữa một vùng đồng quê hoang liêu cô tịch. Nhưng Thầy không hề giận những người như thế, trái lại Thầy cảm thương cho họ. Họ chưa thật sự sống với chính mình, chưa được tiếp xúc với nội tâm sâu sắc mà chỉ mải miết chạy theo tiếng gọi danh vọng của cuộc đời. Họ có biết đâu rằng đến một lúc nào đó, khi giáp mặt với cuộc đời thì họ mới cảm thấy thất vọng, hối tiếc cho những ngày đã qua. Một người học đạo chân chính không bao giờ mong cầu có nhiều kiến thức để phô trương; mà càng học hỏi, càng thâm nhập nghĩa lý của đạo, người ấy càng tỏ ra khiêm cung, từ tốn. Người ấy biết kính trọng các bậc tiền nhân, biết báo hiếu cha mẹ và biết tiếp nối sự nghiệp của Thầy Tỗ để lại.
Nếu có một lúc nào đó, những ai lắng lòng trầm tư về thầy mình thì sẽ thấy được cái đẹp giản dị toát ra từ cuộc sống chơn chất của thầy. Có một câu ngạn ngữ nói rằng : "Chính những bước chân lặng lẽ, nhẹ nhàng của chú chim bồ câu mới tạo nên sự kỳ vĩ trong cuộc đời", cũng thế, chính cuộc sống vô ngã, đơn giản bình thường của thầy đã tạo nên sự chuyển hóa tâm thức lớn lao trong xã hội, đã bồi đắp và xây dựng những giá trị tâm linh trong nền văn minh của nhân loại.
Mỗi vị Thầy đều có những cách giáo hóa khác nhau đối với hàng đệ tử của mình. Tùy theo cá tính của mỗi người đệ tử, thầy có lối hành xử khác nhau. Đôi khi nhìn vào cách cư xử của Thầy, nhiều người đệ tử lại sanh tâm hơn thua, giận dỗi. Họ có biết đâu Thầy đang dùng phương tiện thiện xảo để hướng dẫn cho mỗi căn cơ sai biệt. Thầy luôn dùng lòng nhẫn nại siêng năng, từ hòa khiêm tốn để sách tấn hàng đệ tử. Hạnh nguyện của Thầy luôn ẩn chứa trong ẩn hạnh vi mật. Đã bao đêm Thầy ngổi dưới ánh đèn cô quạnh để soạn bài cho ngày mai, để suy tư về sự thịnh suy của đạo pháp. hay tìm cách nào để vun bổi cho tương lai của đàn hậu học. Tình thương, đức độ của thầy luôn chất ngất, miên man. Mỗi người đệ tử luôn cảm nhận ân tình cao cả ấy, luôn được một niềm an lạc khi tận hưởng dòng sữa pháp ngọt ngào dịu mát của thầy.
Có những hôm mặt trời đang lặn dần sau những rặng núi phía Tây, ánh nắng vàng hiu hắt xen qua từng kẽ lá le lói trước sân chùa, khói cơm chiều nhà ai đang tỏa lên nhè nhẹ, chúng ta thấy bóng Thầy chầm chậm bước trước sân, thời gian đã làm hình hài Thầy thay đỗi nhiều quá. Thời gian vẫn trôi đi phẳng lặng, cuốn trôi theo cuộc thế huyễn mơ, thời gian có thể làm phai nhạt và chôn vùi mọi sự vật giả tạo hữu vi hay những bóng dáng khách trần từ lâu luôn lảng vảng trong tâm thức của bao người, nhưng thời gian không thể nào làm xóa nhòa những ân đức kỳ diệu mà Thầy đã ban cho đời chúng ta. Làm sao chúng ta có thể quên được công ơn bảo bọc, che chở, nuôi nấng của Thầy. Thầy là người đã khơi nguồn cho sơ tâm, đã bổi đắp niềm tin và ý chí, là người tác thành pháp thân huệ mạng và là bóng mát bổ đề che chở cho bao thế hệ chúng ta. Pháp âm của Thầy vẫn mãi mãi vang vọng muôn đời, muôn nơi, thấm sâu vào tâm ta, trở thành máu thịt của đời ta.
Cứ mỗi độ Vu Lan về, chúng ta nhớ đến cha mẹ thân yêu - những người đã sinh thành và nuôi nấng chúng ta, nhưng đây cũng là dịp để chúng ta tưởng nhớ, cảm niệm đến tình ân sư cao cả vô biên.
Thầy kính
Chúng con thơ dại không hiểu hết được nỗi lòng từ dung của Thầy. Chúng con đã từng sống, từng học với Thầy, rồi nhân duyên cách biệt, mỗi người một phương. Dù ở xa Thầy nhưng hình ảnh khả ái, ân đức bao la của Thầy vẫn chất ngất trong con. Mỗi lần nhớ đến thầy, nhớ lời dạy của Thầy, chúng con luôn có cảm tưởng như đang sống bên Thầy, đang thừa hưởng pháp vị diệu vợi của Thầy. Oai đức của Thầy vẫn mãi tỏa sáng đời con.
Nguồn: http://www.buddhismtoday.com/viet/vulan/027-on thay.htm
Back to top
« Last Edit: 11. Aug 2010 , 18:57 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Pages: 1 2 3 4 5 6 ... 9
Send Topic In ra